Nhưng Lục Nghệ Văn lại ghì chặt đôi vai của cô ta, không cho cô ta tiến đến gần. Đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn thẳng vào cô ta.
Cô ta thoáng chút giật mình, sau đó lại thoải mái cười dịu dàng với hắn: "Nghệ Văn..." Lục Nghệ Văn ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, tầm nhìn có chút mờ ảo, nhưng vẫn mập mờ nhìn thấy người phía trước mặt hắn, đó là Hạ Vũ Yến.
"Hạ Vũ Yến, cô đã trở lại rồi sao?" Tầm nhìn của hắn dần dần trở nên mơ hồ, hắn đưa tay sờ vào khuôn mặt của Phạm Tiểu Vân: "Tôi biết, cô sẽ không chết đâu, bọn chúng đều đang lừa dối tôi."
Trong mắt Phạm Tiểu Vân lướt qua một chút không cam tâm. Tại sao? Rõ ràng Hạ Vũ Yến đã chết rồi, nhưng anh lại cứ không thể nào quên được cô ta? Lục Nghệ Văn rốt cuộc em có vị trí vào trong tim anh?
Không sao, không sao cả, chỉ cần thành công trong đêm nay vậy thì hắn không còn lý do nào để thờ ơ, lạnh nhạt với cô.
Cô sẽ làm hắn yêu cô, thương cô thêm lần nữa, giống như lúc trước vậy.
Phạm Tiểu Vân cố gắng làm tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, sau đó lại đeo chiếc mặt nạ dịu dàng lên: "Em đã trở về rồi." Lục Nghệ Văn mạnh bạo ghì chặt vai cô ta hơn.
"Hạ Vũ Yến sao cô lại nhẫn tâm như vậy?" Đôi mắt Lục Nghệ Văn ửng đỏ lên, trông có vẻ rất uất ức: "Tôi còn chưa ly hôn với cô, tôi còn chưa chán bỏ cô, cô vẫn là món đồ chơi của tôi. Tôi nói cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-thu-han/1843577/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.