Vị bác sĩ gật đầu xác định một lần nữa rồi cũng quay người rời đi. Để lại mình cô đứng đấy với vẻ mặt mệt mỏi và tinh thần suy sụp mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
-Cuộc sống thực vật sao. Cái giá của sự việc lần này quá đắt rồi. Aaaaa. Tại sao?
Cô ngồi đấy mà gào khóc trong vô vọng. Lặng nhìn chiếc xe đẩy hắn ra từ phòng cấp cứu, cô cũng chỉ có thể thất thần mà bước theo phía sau.
Về đến phòng hồi sức nơi ông bà Mộ đang nằm, cô cố trấn an bản thân mình mà bước vào.
-Ba mẹ.
-Thế nào rồi con. Thằng bé thế nào rồi.
Bà Mộ khá lo lắng cho con trai mà vội tiến tới hỏi.
-Anh ấy đã được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt. Bác sĩ bảo cần phải theo dõi thêm.
Cô cố nén lại nước mắt không rơi để nói với ông bà.
-Theo dõi thêm là sao. Không lẽ nó còn có vấn đề gì sao.
Ông Mộ lúc này cũng lên tiếng.
-Uyển Nhi, con đừng giấu hai thân già này. Hãy nói đi con, rốt cuộc còn vấn đề gì nữa.
-Ba mẹ, bác sĩ có nói anh ấy vẫn chưa thể tỉnh lại được. Cũng như có thể nó, anh ấy sẽ sống cuộc sống thực vật kể từ giờ.
Cô ái ngại nhìn hai ông bà mà nói.
Bà Mộ nghe tin như sét đánh ngang tai. Không còn đứng vững được nữa mà khụy về phía sau, cũng may có ông Mộ bên cạnh đỡ lấy.
-Tất cả là tại hai ả đàn bà kia. Tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3514048/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.