Một giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra. Bạch Trung Khải đang không ngừng đi lại lúc này cũng chạy lại hỏi thăm.
- Bác sĩ, mẹ con cô ấy bình an cả chứ.
Vị bác sĩ nhẹ tháo khẩu trang rồi cười hiền từ.
- Chúc mừng gia đình nhé. Một trai một gái. Mẹ vè bé sẽ được chuyển qua phòng hồi sức nên chút nữa ba có thể vào thăm rồi.
- Ba ư!
Anh nghe bác sĩ gọi mình là ba của bọn nhỏ thì lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng anh biết, tâm cô chưa thuộc về anh, nếu có là ba thì cũng chỉ là ba nuôi, ba đỡ đầu của tụi nhỏ mà thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng cảm ơn vị bác sĩ rồi tiến về phía phòng hồi sức của cô.
Vừa bước vào phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ vì thuốc mê. Bên cạnh là hai cục bông nhỏ đang mở dôi mắt tròn xoe.
Thấy anh vào, hai đứa như cảm nhận được hơi ấm mà cất tiếng khóc “oe…oe”.
Lốc cốc tiến lại chỗ hai đứa bé đang khóc, anh bối rối không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, y tá cũng bước vào, trên tay là hai bình sữa nhìn anh mà tươi cười.
- Hai nhóc đói đấy. Lần đầu làm ba nên có chút bỡ ngỡ nghỉ.
Vừa nói xong nữ y tá cũng đưa cho anh một bình sữa và nói:
- Đây anh giúp tôi cho một đứa ăn nhé.
- À được.
Anh gượng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3500808/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.