Mộ Dung Phong cánh tay còn chưa kịp chạm vào cô đã bị cô né tránh rồi đi nhanh ra ngoài.
Một mình hắn vẫn đứng đấy, cánh tay ở trên không trung cũng dần buông thõng xuống.
- Em ghét anh, hận anh tới vậy sao? Chỉ là hỏi thăm một hai câu với em cũng là khó à. Anh hối hận rồi có còn kịp nữa không?
Tự nói, rồi lại tự cười trong vô vọng. Đúng là do hắn đáng đời mà, bây giờ hối cũng không kịp nữa đâu.
Hắn vẫn đứng đấy, đưa lưng tựa vào tường phía sau, sau đó lấy ra bao thuốc từ trong túi quần ra và lấy ra một điếu châm thuốc đưa lên miệng hút.
Từ ngày cô đi, thứ làm bản với hắn dường như chỉ có thuốc lá. Hắn hút không ngừng nghỉ, chưa đầy một phút điếu thuốc trong tay đã tàn hết. Cứ thế hắn hút hết điếu này tới điếu khác.
Phía người này, cô vừa ra đến hàng lang nhà vệ sinh thì bắt gặp Cung Uyển Như cũng đang đi vào. Vì không muốn gây xích mích nên cô đã lờ đi và bước qua.
Nhưng đời đâu như mơ, cây muốn lặng là gió chẳng ngừng. Cung Uyển Như đã đưa tay nắm lấy tay cô mà giữ lại.
- Cô mới từ trong đấy ra à?
Biết rõ còn cố hỏi, cô chán ghét mà trả lời.
- Chị có chuyện gì.
- Có thấy chồng tôi trong đấy không?
- Chồng chị là ai thế, sao tôi không biết nhỉ.
Nghe cô ta nói mà lòng cô lạnh lẽo. Chồng cơ đấy, cô và hắn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3486081/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.