Nhẹ an ủi cô, Anh Thư nói. 
- Cậu…bây giờ tính như thế nào. Có nói cho anh ta biết không?. 
- Mình không rõ nữa. Chuyện của chúng mình không thể cứu vãn nữa. Nên có thể là mình sẽ bỏ đứa bé hoặc cũng có thể sẽ giữ lại. 
- Theo mình cậu nên giữ lại thì hơn. Vì đó cũng là một sinh mạng. Chúng ta không nên quá nhẫn tâm. 
- Ừm. Mình sẽ suy nghĩ lại. Cậu yên tâm. 
Nói rồi cả hai đứng dậy ra về, vừa ra đến xe. Như cảm thấy có ánh mắt thù địch đnag nhìn về phía mình, cô bất giác quay lại. 
Nhưng lạ thay không thấy ai ngoài những bệnh nhân đang ra vào chỗ gửi xe. 
- Sao thế? 
Anh Thư thấy cô khá kì lạ nên vội vàng hỏi. 
- Mình cảm giác vừa có ai đó nhìn chúng ta, ánh mắt người đó có vẻ như là hận không thể giết mình vậy. Nhưng quay lại thì không thấy ai. Lạ quá? 
- Trời cậu nói nghe ghê vậy. Thôi nhanh lên xe chúng ta về. 
Đúng như cô nói, khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa chính của bệnh viện và đi ra bãi đậu xe thì phía xa, Cung Uyển Như cũng vừa xuống xe để tới khám. Cô ta thấy cô cùng bạn tới đây ban đầu thì khá bất ngờ. Nhưng lúc sau như ngợ ra được điều gì, gương mặt của ả càng trở nên đầy sát khí hơn. 
Phía chiếc xe ô tô đen đầu cách xe của Anh Thư tầm ba bốn xe. Cung Uyển Như đang ngồi trong xe, khuôn mặt tàn độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3485584/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.