Cung Uyển Như sau khi bị hắn đuổi về thì ấm ức vô cùng. Mang theo gương mặt khó chịu mà bỏ về, trên đường đi cô ta không ngừng suy nghĩ. Tại sao chỉ là một con thư ký riêng, một con vợ không được yêu thương như cô lại khiến hắn mất kiểm soát như vậy. 
Trong suy nghĩ chợt lóe lên một tia ác ý. Đoạn đường về nhà cũng được thay đổi. 
___________. 
Cô sau khi vứt đơn nghỉ việc cho hắn xong thì cũng quay về nhà. Mệt mỏi mà ngồi dài trên ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền lại. Phía sau, quản gia thấy cô về cũng tiến tới hỏi han cô. 
- Thiếu phu nhân cô sao vậy. Có chuyện gì sảy ra sao ạ? Người có thể tâm sự cùng tôi không?. 
- Cũng không có gì đâu ạ, tại gần đây con mệt quá nên mới vậy thôi. Người không cần lo lắng ạ. 
Cô khẽ mở lời, trấn an bác quản gia. 
- Vậy, tay đi pha cho con một ly nước… 
- Ây zô, em gái. Có chuyện gì mà mệt mỏi vậy. 
Còn chưa nói hết câu. Thì phía ngoài cửa, giọng nói ỏng ẹo của Cung Uyển Như đã vang lên chắn ngang câu nói của bà. 
- Chị tới đây làm gì. Nơi này không chào đón, mời về cho. 
Cô không thèm nhìn cô ta lấy một cái hai mắt vẫn nhắm nghiền mà đuổi khách. 
- Nào…nào…chị tới thăm em gái, không được sao?. 
Chất giọng càng thêm mỉa mai hơn. 
- Không cần. Thứ như chị đâu có tốt đến vậy. Bác Trương đuổi chị ta ra ngoài đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3464627/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.