Tổ yến rất tốt cho sức khỏe. Con cứ cầm về dự trữ, nhớ hãy sớm tặng bà già ta một đứa cháu!
Lời nói của Cảm Hi vừa tuôn ra, Lục Nhan đã cảm thấy chết đứng. Cô đờ người ra, mãi một lúc lâu mới kéo lên một nụ cười gượng gạo, đáp lại bà:
- Con cảm ơn ạ.
Cùng lúc ấy, từ bên trong nhà truyền đến một tiếng bước chân, không lâu sau, hai nam nhân phong độ xuất hiện.
Quan Thượng Thần Phong anh tuấn dựa lưng vào cột nhà, dán chặt ánh mắt thâm tình nhìn Lục Nhan. Khi nhìn vào ánh mắt ấy của hắn, thiếu nữ cuối cùng vẫn không tránh khỏi lạ lẫm. Nhưng kì lạ thay, cô đối với sự lạ lẫm này lại không hề bài xích.
Nam nhân đút hai tay vào túi quần, bước từng bước đến bên cạnh Lục Nhan, nói với Quan phu nhân:
- Mẹ, cũng muộn rồi, bọn con xin phép về trước, vợ con rất dễ cảm. Hai người cũng nên ngủ sớm đi.
Quan phu nhân nghe xong chỉ gật đầu nhẹ đáp lại hắn ta. Đoạn, bà lại quay nắm chặt lấy tay của cô, nháy mắt nói:
- Nhớ lời mẹ đấy!
- Vâng.
Lục Nhan chậm rãi gật đầu rồi tạm biệt cha mẹ chồng, theo sau Quan Thượng Thần Phong trở vào chiếc xe màu đen bóng loáng. Vài giây trước khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi khuôn viên của toà biệt thự, ánh mắt của Lục Nhan chợt xoẹt qua một khung cửa sổ ở tầng ba. Nơi ấy, có một người vừa nhìn về phía cô.
Tuy bây giờ đã là mười hai giờ đêm nhưng thành phố A vẫn còn sáng đèn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165536/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.