Bóng dáng ở trước mặt ngồi xuống chỗ cô, chỗ ngồi còn chưa ấm liền mở miệng nhạo báng: "Con thật đúng là lớn gan, lấy Hồng môn của ta ra đùa giỡn."
Ninh Tự Thủy vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm chén cà phê trên tay, vòng tay lại một cái chén cà phê biến thành giấy vụn, giống như là một hình trái tim, chỉ là ở phía dưới cùng bị thiếu mất một góc.
Không người nào trái tim có một vết sẹo thì cái này lổ hổng thì vĩnh viễn sẽ không khép lại.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônKhông trọn vẹn chính là không trọn vẹn, không thể nào trở lại lúc như lúc ban đầu.
Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói một câu: "Không phải sư phụ đang dung túng con sao?"
Chiêm Dực Dương vẻ mặt lúng túng, thật là mình bê đá tự đập vào chân của mình. Nửa ngày mới mấp máy: "Con thật là càng ngày càng không đáng yêu rồi.”
Ninh Tự Thủy tỏ ra không quan tâm, ánh đèn nhu hòa tạo ra những đường cong càng làm không khí ở đây thêm huyền ảo, chỉ là đáy mắt không có bất kỳsắc thái biểu cảm nào, chỉ còn lại con ngươi hai màu đen trắng âm u, không phù hợp với tâm sự phức tạp của cô lúc này.
"Ta nói con chơi thì chơi, mặc dù ta đồng ý mượn Hồng môn báo thù cho con, nhưng dù sao cũng là tâm huyết cả đời ta, ta không hi vọng nó bị hủy ở trong tay con." Chiêm Dực Dương thu hồi trên nét cười đùa trên mặt, giọng vô cùng nghiêm túc
"Con biết rõ.”
"Còn có" Chiêm Dực Dương do do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/1492250/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.