Đường Diệc Nghiêu không có đánh trả, bước chân lui về sau một bước, mặc kệ cô la lối om sòm. Đôi mắt cụp xuống, một cái tát kia đánh không chỉ làm đau thân thể hắn, mà còn đau cả vào trong tâm hắn, cả khoang ngực kịch liệt co rút.
Thôi đi, là vì tâm tình cô không tốt mới có thể như vậy.๖ۣۜDiendanlequydon.comDù sao những bức hình như vậy bị lọt ra ngoài, thể diện bị mất sạch, làm sao có thể không tức giận? Mà rõ ràng hắn đã đồng ý với cô, sẽ không để cho bất cứ tờ báo nào đưa những bức ảnh đó lên, lại làm không được.
Cô tức giận cũng là việc đương nhiên, bị cô đánh một bạt tai, nếu có thể khiến cô hết giận, hắn cũng cam lòng.
Dương Lưu Vân tê dại cả tay chân, cố tình gây sựphát tiết, gào thét quá nhiều tới mức giọng nói cũng khan rồi, tứ chi đau nhức, mồ hôi nóng nhỏ giọt lúc này mới dừng tay. Phản ứng kịp, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên cùng gò má sưng đỏ của hắn, không nhịn được cắn nâng môi dưới. . . . . .
"Thật xin lỗi. Anh Diệc Nghiêu, không phải em cố ý, là em quá tức giận rồi. Thật xin lỗi, anh Diệc Nghiêu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Có phải rất đau hay không. . . . . ." (Min: hỏi thừa~)
Vẻ mặt Dương Lưu Vân áy náy nhìn hắn, ngón tay muốn vuốt ve chỗ bị chính mình đánh sưng lên, còn chưa có kịp chạm đếnda thịt của hắn, bàn tay to của hắn cầm lấy cổ tay cô ôm thật chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/1492249/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.