*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Diệc Nghiêu đi tới nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là đau lòng, tại sao cô không cẩn thận như vậy. Lập tức mở miệng nói: "Kỷ thiếu gia, nhanh đưa tiểu thư đi bệnh viện thôi".
Ánh mắt lạnh lùng Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia khác thường, giống như là đang do dự, tay nắm lấy Dương Lưu Vân, nhíu mày nhưng không hạ được quyết tâm.
Giờ phút này, nếu hắn đưa Dương Lưu Vân đi bệnh viện, sẽ đuổi không đi Ninh Tự Thủy đó ————
"Kỷ thiếu gia, anh không nhìn thấy tiểu thư đau không chịu nổi sao?" Đường Diệc Nghiêu không nhịn được mở miệng lần nữa.
Kỷ thiếu gia không thể chần chờ, cũng không nên chần chờ!
Dương Lưu Vân cũng cúi đầu, nước mắt lã chã rớt xuống. Lắc đầu, giọng nói cũng thay đổi: "Em không sao, Thần, anh đi làm việc của anh đi ———— Em có thể tự mình đi bệnh viện."
Kỷ Trà Thần môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, một giây kế tiếp, ôm Dương Lưu Vân lên, sải bước ra bên ngoài.
Đường Diệc Nghiêu nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong lòng vui vẻ lại khổ sở. Vui vẻ là lần này Kỷ thiếu gia lựa chọn Lưu Vân, khổ sở chính là ————Mình không còn có bất cứ cơ hội nào nữa.
Chờ Kỷ Trà Thần mang Dương Lưu Vân từ bệnh viện trở về thì đêm đã khuya, bên kia bệnh viện đã sớm kết thúc mọi thứ. Dỗ dành Dương Lưu Vân xong, lúc này mới vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/1492225/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.