Chương trước
Chương sau
Hai chữ "Tự sát" xẹt qua bên tai bác sĩ Hoàng, con ngươi không khỏi phóng đại, ánh mắt kinh hãi nhìn Ninh Tự Thủy trong ngực đã chết —— Quả thật không thể tin được!
Người đàn ông đến gần một bước, tiếp tục nói: "Tôi không bảo đảm có thể nhất định cứu sống cô ấy, nhưng tôi phải mang cô ấy đi. Ở lại đây, sớm muộn gì cô ấy ngay cả hài cốt cũng không còn. Nếu ông cũng nghĩ vậy, thì phải phối hợp với tôi"
Cho thủ hạ một ánh mắt, ra hiệu cho bọn họ có thể buông tay.
Con ngươi tĩnh mịch của Bác sĩ Hoàng có chút đau xót, nhìn Ninh Tự Thủy, hốc mắt chua xót, miệng há ra, thật lâu mới phát ra tiếng nói: "Cậu thật sự ——Có thể cứu cô ấy sao?"
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt rơi vào người trong ngực, giọng nói chắc chắn: "Đem hết khả năng."
Một hồi lâu, bác sĩ Hoàng hít một hơi thật sâu, gật đầu, ánh mắt nghiêm túc mang theo xem nhẹ cái chết "Nói cho tôi biết, tôi nên phối hợp với cậu như thế nào?"
"Tìm một thi thể thay thế cô ấy và một cây đuốc đốt bệnh viện này." Giọng nói kiên quyết của người đàn ông, nhìn vẻ mặt bác sĩ Hoàng do dự, bổ sung thêm một câu: "Nếu ông không làm được, thì để thủ hạ của tôi làm, bọn họ sẽ làm vô cùng sạch sẽ"
Trong tròng mắt lạnh lẽo thoáng qua ý muốn giết người, lạnh lẽo đáng sợ.
Mặc dù, không biết thân phận của người người đàn ông trước mắt này, nhưng chỉ từ khí thế và giọng nói của hắn, cũng có thể cảm nhận thân phận của hắn không tầm thường, có quyền có lợi, nếu không, cũng không thể lặng lẽ tiến vào nơi này không tiếng động.
"Để tôi làm, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng"
Người đàn ông gật đầu, ôm Ninh Tự Thủy xoay người muốn đi thì lại nghe tiếng nói của ông ta vang lên: "Chờ một chút." Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của ông ta, không thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi ông ta nói.
"Đứa bé không chết, tôi giao cho một y tá trẻ ôm đi. Chẳng qua, bây giờ cô ấy và đứa bé cũng không rõ tung tích, nếu có thể, xin giúp cô ấy tìm lại đứa bé"
Tròng mắt Bác sĩ Hoàng nhìn thật sâu Ninh Tự Thủy lần cuối, nếu người đàn ông này có thể cứu sống cô ấy, có thể tìm được đứa bé, có lẽ Ninh Tự Thủy cũng sẽ không sống khổ sở như vậy.
Tròng mắt người đàn ông ngẩn ra, môi mỏng kéo kéo, ánh mắt cảm kích nhìn ông ta, cảm tạ việc ông ta đã làm cho Ninh Tự Thủy.
Bác sĩ Hoàng trơ mắt nhìn hắn mang theo Ninh Tự Thủy từ cửa sổ rời đi, biến mất ở trong tầm mắt. Đôi tay nắm lại thật chặt, tự lẩm bẩm: "Ninh Tự Thủy, cô nhất định phải sống sót! Cầu xin cô, nhất định phải kiên cường sống tiếp!"
Hít sâu một hơi, vì để cho tất cả mọi người an toàn đi khỏi, lại làm cho bệnh viện bị thiêu không còn một mống. Trước hết, bác sĩ Hoàng phát động cháy, để cho mọi người hoảng hốt trốn ra bệnh viện, bản thân nhân cơ hội từ nhà xác tìm được một thi thể giống như Ninh Tự Thủy, cõng đến trong phòng bệnh Ninh Tự Thủy.
Đắp kín chăn cho cô, đứng ở bên giường chần chờ thật lâu, từ trong túi tiền, móc ra một miếng thủy tinh nho nhỏ. Đây là lúc đầu ông ta làm phẫu thuật cho Ninh Tự Thủy thì phát hiện nó trong thân thể của cô, ông ta không biết rốt cuộc là ai thả vật như vậy vào trong thân thể của cô, nhưng cảm giác đối với cô bất lợi, nên tự mình lấy ra, cũng không nói cho bất cứ ai.
Nếu chỉ đốt bệnh viện, lưu lại một thi thể thiêu cháy, cũng không có ai có thể chứng minh nhất định là Ninh Tự Thủy, nhưng nếu có vật này, có lẽ có thể làm cho một số người tin tưởng —— Ninh Tự Thủy thật sự đã chết rồi.
Tưới xăng xung quanh, từ trong túi móc ra hộp diêm, cây diêm nhẹ nhàng vừa trợt, ngọn lửa bốc cháy ánh sáng nhàn nhạt, lúc buông ra, trong nháy mắt lửa khói từ giữa không trung tịch mịch rơi xuống trên mặt đất, trong lúc nhất thời, ngọn lửa vọt lên, cả căn phòng bị ngọn lửa lớn hừng hực bao vây, chán ghét, lượn lờ sang người, tầm mắt mơ hồ.
Bác sĩ Hoàng đứng ở cửa, nhìn thi thể trên giường, khóe miệng hơi mân ra một đường cong. Tiếng nói nhẹ nhàng phát ra bên ngọn lửa thiêu đốt: Ninh Tự Thủy, đây là lần cuối cùng tôi có thể làm cho cô, hi vọng —— cô có thể quên hết mọi thứ nơi này, bắt đầu lại lần nữa.
Xoay người rời khỏi bệnh viện ————
Bên ngoài từng đám người nhanh chóng xoay quanh, ánh mắt vội vàng nhìn tòa nhà bệnh viện bị lửa thiêu bao vây, khói báo động cuồn cuộn, một tràng tiếng thổn thức, tiếng kêu gào mọi người tìm kiếm người nhà, một vùng ầm ĩ. Căn bản, không có người chú ý tới có một người từ cửa sau bệnh viện, yên lặng rời đi———— tiếng còi xe cứu hỏa chói tai vang lên trên đường phố, nhưng bọn họ chạy đến thì bệnh viện đã bị thiêu hủy hoàn toàn ————
Trên bầu trời thành phố, một trận máy bay tư nhân càng bay càng cao, trở thành một cái chấm đen, biến mất, không ai chú ý tới.
Người đàn ông ôm cô gái trong ngực, mặt ủ mày chau. Từ trước đến giờ, cô gầy không có sức nặng, hơi thở ngừng lại, trái tim ngưng đập, gương mặt bình tĩnh, cặp mắt trong suốt dường như sẽ không bao giờ mở ra nữa ————
Cánh tay siết lại, ôm thật chặt cô vào trong ngực, vùi đầu ở cổ của cô, chất lỏng ẩm ướt chảy trên da thịt lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi———— Tôi tới đã muộn."
***********
Bữa tiệc kết thúc, Kỷ Trà Thần mang theo Dương Lưu Vân về nhà. Lúc này, Đường Diệc Nghiêu mới mở điện thoại trong tay, nghe giọng nói trong hộp thư nhắn thì chân mày cũng nhíu chặt. Trong lòng có loại dự cảm xấu, Ninh Tự Thủy xảy ra chuyện gì sao?
Gọi điện thoại mới biết thì ra bệnh viện đã bị cháy rồi, lúc phát hỏa, Ninh Tự Thủy vẫn ở trong phòng bệnh.
Đáng chết, không phải cô thật sự làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy chứ?
Lập tức xoay người đi đến thư phòng, gõ cửa dồn dập, cũng không chờ Kỷ Trà Thần đồng ý, lập tức đi vào, hốt hoảng nói: "Kỷ thiếu gia, bệnh viện phát hỏa, lúc cháy Ninh Tự Thủy còn ở trong phòng bệnh".
Kỷ Trà Thần không lập tức ngẩng đầu, nhưng rõ ràng thân thể cứng ngắc. Chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Diệc Nghiêu, xác nhận: "Cậu nói cái gì?"
"Bên cứu hỏa vẫn còn đang dập tắt lửa, đến bây giờ chưa biết tình huống cụ thể." Đường Diệc Nghiêu thấp giọng nói.
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần bất động, nhưng trong lòng trầm xuống, nhanh chóng co rút đau đớn, làm cho nhịp tim của hắn cũng trở nên không quy luật. Đôi tay đặt trên bàn, nắm chặt, cố gắng để cho mình bình tĩnh: "Thông báo bên cứu hỏa trong thời gian ngắn nhất dập tắt lửa, bây giờ chúng ta sẽ đi qua ngay"
“Vâng ————"
Lúc Kỷ Trà Thần và Đường Diệc Nghiêu đi tới cửa, chợt nghe trong phòng bếp truyền đến một tiếng thê thảm, tiếng thét chói tai ————
Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhăn lại, bước chân thật nhanh chuyển dời đến phòng bếp, thấy trên đất rơi vãi chất lỏng, mà Dương Lưu Vân ngồi xổm trên mặt đất, nắm chặt cánh tay của mình, vẻ mặt trắng bệch, cắn chặt môi, vô cùng khổ sở.
"Em làm gì ở đây ?"
Kéo cô đứng dậy, muốn dùng nước lạnh phủ lên cánh tay của cô nhưng đã muộn, xắn ống tay áo lên, toàn bộ da trên cánh tay đã bị phỏng, chảy máu tươi đầm đìa, thê thảm không nỡ nhìn. (aiz, con ác quỷ này ngay cả bản thân cũng lấy ra sử dụng).
Dương Lưu Vân cắn chặt răng, trong hốc mắt đầy nước mắt. Nức nở nói: "Thật xin lỗi ———— Thật xin lỗi ———— Em chỉ muốn nấu canh cho các người uống ———— ai biết mình vô dụng ———— làm đổ canh, còn làm phỏng mình"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.