Cả hai bất chợt dừng lại. Ở bên trong, vài người mẹ người bố cùng những bé con vui cười với nhau. Khung cảnh trông thật hạnh phúc và yên bình.
Thành Luân tưởng tượng đến việc mình và Viên Hân có con thì liền cảm thấy có dòng nước ấm áp chảy quanh tim. Anh nhìn xuống cô, dường như vô cùng mong chờ vào tương lai của cả hai.
Tuy nhiên anh lại không hề thấy được ánh mắt trầm tư và vô hồn của cô. Đôi tay cô âm thầm chạm vào bụng mình, cảm nhận đứa con ở kiếp trước vụt qua tầm tay. Sự đau đớn khi ấy dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Lần này mẹ có nên cho con xuất hiện trên cõi đời này? Liệu những hạnh phúc trước mắt sẽ hóa hư vô trong nay mai? Để rồi con lại rời khỏi mẹ lần nữa.
Thấy dáng vẻ trầm tư của Viên Hân, Thành Luân nghĩ rằng cô cũng đang chờ đợi một đứa con của riêng họ. Vì thế, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô rồi thủ thỉ:
“Em yên tâm. Chúng ta cũng sẽ có một đứa bé đáng yêu như thế, thậm chí là càng đáng yêu hơn.”
Cô dựa vào lồng ngực của anh, ngẫm nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:
“Anh có thích trẻ con không?”
“Sao lại không thích được chứ?”
Nhất là khi đứa con là giọt máu của anh và cô, diện mạo xinh xắn giống cô thì anh lại càng mong chờ nhiều hơn.
Nghe anh luyên thuyên về đứa con đầu lòng, tim cô không ngừng quặn thắt. Kiếp trước, đứa con đầu lòng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3326722/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.