“Ý anh là anh nghi ngờ em?”
Viên Hân nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống chứng tỏ cô không hề hài lòng với câu hỏi của anh. Nhưng đúng thật rằng cô đã thất vọng rồi. Cô thất vọng vì sao khi ấy cứ kiên quyết phải là anh. Cô thất vọng vì bản thân vui mừng quá sớm để phải nhận cái kết không hề tốt đẹp.
Thành Luân đứng lên, từng bước tiến tới trước mặt của Viên Hân. Anh không hề khác gì với Tuấn Triết. Cùng một cảm nhận về cô ngày hôm nay.
Nhìn cô, anh liên tưởng về những ngày tháng đi học. Cô mãi là cô gái yêu thích các món đồ đáng yêu. Trong mắt anh, chúng chỉ là thứ tô điểm cho vẻ đẹp hồn nhiên trên gương mặt búng ra sữa này.
Tuy nhiên từ lúc kết hôn, cô thay đổi cách ăn mặc không khác gì các quý phu nhân. Cô biến thành con phượng hoàng kiêu kì. Dù vậy anh vẫn bị thu hút theo.
Hiện tại, anh lại có cảm giác bản thân đang gặp lại cô của tháng ngày thanh xuân. Vì thế, anh vòng tay ra sau lưng cô mà ôm cứng cô vào lòng.
“Anh luôn phải đặt sự nghi ngờ lên mọi thứ, Viên Hân à. Sự chấp thuận sẽ đi kèm với lợi ích. Anh có thể mua chuộc một người không với ít thì cũng nhiều.”
Viên Hân bị bất ngờ nên theo phản xạ đặt tay lên ngực của Thành Luân. Anh nhìn xuống tay cô rồi hỏi:
“Em muốn đẩy anh ra sao?”
“Em… Em không…” Cô lắp bắp.
“Vậy là em đang sàm sỡ anh.” Anh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3317702/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.