Từ hôm mẹ chồng Yến ở viện về, nhà lúc nào cũng nghe tiếng la hét, tiếng khóc, đủ thứ. Riết rồi nó cũng thấy quen, ngày nào không nghe chắc buồn lắm. Nhưng hôm nay nó không nghe tiếng la hét thật, nó hoảng, vứt bình sữa con Bơ rồi ẵm con Bơ xuống chạy ngay vào phòng mẹ chồng xem sao. Yến sợ cái cảnh mẹ chồng nó tự tử tái diễn, nhưng không, mẹ chồng nó đang được chị Hiền dìu đi. Từng bước, từng bước như đứa trẻ nhỏ tập bước những bước chân đầu tiên. Nó ẵm con Bơ đứng ngay cửa cổ vũ:
– Ôi, mẹ ơi con yêu mẹ quá, để con giúp.
Mẹ chồng Yến thở những hơi thở nặng nhọc, mắng yêu với nó:
– Thôi cô ạ, tôi không cần, cô lo cho con Bơ đi.
Thật không dễ dàng gì cho 1 người đang chán nản cuộc sống bắt đầu lại, nhưng cứ cố gắng rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Mỗi ngày, mẹ chồng nó lê từng bước đi khó khăn. Ngã cũng nhiều, trầy xước cũng nhiều, nhưng bù lại mẹ chồng nó đã có thể tự đẩy xe đẩy của người bệnh mà đi từng bước chập chững. Yến thấy con người mà đã quyết tâm làm điều gì thì thật là dã man, chẳng mấy chốc mà mẹ chồng nó có thể đi lại mà không cần vịn nữa.
Cứ 3 ngày trong 1 tuần sẽ có y tá đến làm vật lý trị liệu, nên bây giờ tay phải cũng đã hoạt động lại rồi. Sau thời gian trị liệu, hôm nay lại đúng là bữa cơm đầu tiên mà mẹ chồng nó tuyên bố:
– Tự mẹ ăn được.
Bốn con người, tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-thu-vi/419911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.