Vẫn như mọi ngày, hôm nay Yến rãnh là nó sẽ đi chợ nấu ăn, nó ẵm con Bơ xuống để mẹ chồng ngó dùm. Yến đi vào phòng nhưng không thấy, chắc mẹ chồng nó ra ngoài rồi, nó xuống bếp xem mẹ chồng nó đã mua gì chưa. Nó hoảng khi thấy mẹ chồng nó ngất trên đất, một tay ôm con Bơ, một tay lay lay mẹ chồng:
– Mẹ… mẹ ơi… mẹ sao vậy?
Yến sợ đến rối cả lên mà không biết làm sao, nó chạy ra ngoài kêu cứu, hàng xóm chạy qua và phụ nó đưa mẹ chồng đi viện. Sau đó Yến cũng gọi điện báo cho mọi người cùng biết.
Sau khi làm thủ tục xét nghiệm các kiểu thì họ thông báo tin thật buồn. Bà bị tai biến liệt nhẹ 2 chân và tay phải, muốn đi lại phải có thời gian luyện tập và ý chí của người bệnh. Ba chồng Yến không nói gì, mặt trầm xuống, cứ ngồi bên mẹ chồng nó suốt thôi. Dường như mẹ chồng nó đã biết bệnh của mình nên cứ quay vào trong khóc. Bởi làm sao mà bà chấp nhận được, mới chừng 50 tuổi mà đã không thể đi lại được, không thể ẵm cháu, không thể đi thể dục cùng mấy bà hàng xóm, không thể và rất nhiều cái không thể… Đang là một con người tự do tự tại, nay mọi việc phải dựa vào người khác thì hỏi sao mà chấp nhận được. Đang độ tuổi an dưỡng tuổi già, đi đây đi đó, giờ nằm 1 chỗ thì ai mà chấp nhận được.
Bố chồng Yến nắm lấy tay bà, đôi tay gầy gầy xương xương, đôi tay cùng nắm lấy tay ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-thu-vi/419910/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.