Con Yến rãnh rỗi không biết làm gì, nên cứ nấu ăn rồi rửa chén. Còn lại mọi việc giặt đồ, lau nhà, dọn dẹp thì mọi người trong nhà chia nhau. Kể cả thằng Quân cũng phải làm, nhà thằng Quân là giáo viên nên cũng quy tắc, không phân biệt trai gái. Ai sống trong nhà cũng đều có trách nhiệm và nghĩa vụ như nhau. Những lúc rãnh rỗi, ăn rồi xem tivi, hết tivi thì lượn lờ facebook. Chán rồi con Yến lại nằm, nhìn lên trần nhà và nghĩ về cuộc đời nó, tương lai của nó. Nghĩ tới nghĩ lui nó thấy một màu tối đen, không mấy gì là khả quan hết. Thằng Quân đi học về, treo áo treo cặp lên giá, thấy nó nằm đơ, thằng Quân liền hỏi: – Yến, mày xuống ăn dâu đi, nãy đi học về ghé siêu thị Nhật mua cho mày đấy. Con Yến vẫn nằm im bất động, mắt vẫn dán lên trần nhà. Hắn sợ lắm, phi ngay đến chỗ của nó kiểm tra: – Yến, yến… mày sao thế? Mày còn sống không đấy? – Yên tâm, còn sống nhăn răng đây. – Sao nãy giờ tao gọi mày không trả lời? – Tao bận suy nghĩ. – Suy nghĩ cái éo gì, mày lo ăn đi cho con nó khỏe, với vui vẻ lên. Con Yến nghiêng người ngồi dậy, khẽ thở hắt ra, trông trầm tư ghê lắm: – Tao không giống mày, con đường trải hoa hồng. Tao phải lo cho tao, còn chăm sóc mẹ tao nữa. – Mày không phải lo, sau này tao làm nhiều tiền, tao nuôi tất. Con Yến chu mỏ, ánh mắt dành cho nó là độ tin tưởng chưa được 1 phần trăm: – Sao mày có vẻ mất tin tưởng vào đàn ông thế? – Chứ mày không nghe câu là trên thế gian này, cái éo tin được là lời hứa đàn ông. Thằng Quân cãi: – Họ khác, tao khác. – Khác gì, khác là họ đàn ông còn mày đàn bà à. – Con dở người, không cãi với mày nữa, tao đi tè. Ngồi đấy tao dìu xuống nhà. Thằng Quân vào nhà vệ sinh xong đi ra dìu nó xuống nhà. Thằng Quân giang tay để kéo nó dậy. Nó cản: – Quân chờ tí, tao cũng đi tè. – Ừ. Con Yến lê lết cái thân béo mầm vào nhà vệ sinh, mới mấy tháng lắm đâu mà nó có vẻ tăng cân rồi. Vào đến nơi, cái cảnh trước mắt làm nó điên tiết vội hét lớn: – Quân… Quân… Thằng Quân sợ có chuyện gì, chạy ù té vào nhà vệ sinh. Hớt hải hỏi: – Đây, tao đây… sao thế? – Mày xem trên bồn cầu xem, nước tiểu văng tung toé thế kia, mày yếu sinh lý hả… – Mày nói ai yếu, tao yếu thì sao 1 phát bụng mày sình được thế kia. – Thế này sao tao đi tè, dội ngay cho tao, khẩn trương. – Bước vào kia, tao dội, xuống dưới nhà rồi tè. Con Yến bực bội vào trong phòng ngồi đợi , vừa ngồi vừa làu bàu rủa hắn. […] Bệnh viện hôm nay đông đúc thật, con Yến và mẹ chồng phải chờ lâu lắm mới đến lượt khám. Nó vã hết cả mồ hôi, mẹ chồng quạt quạt cho nó nữa, vừa đông lại vừa nóng nó than vãn: – Mẹ ơi thôi mình về, hôm khác lại khám. – Thôi ráng tí đi con, cất công chờ từ nãy giờ. Rồi cuối cùng con Yến cũng được vào khám, lúc lên cái giường nó run lắm. Nghe mấy đứa bạn nó tư vấn là lấy chồng phải sinh con trai đầu thì mới được thương. Bác sĩ bôi cái chất gì dẻo dẻo lên bụng nó, rồi lấy cái cây rà quanh bụng. Được một lúc rồi lên tiếng: – Thai 6 tháng khoẻ mạnh, phát triển tốt. Là con gái nhé. Nó nghe xong mới hỏi lại: – Là con gái ạ, chắc không bác? – Chắc như đinh đóng cột. – Vâng. Nó đi ra khỏi phòng khám, cầm tờ giấy mà mặt mày tiêu nghỉu. Mẹ chồng nó lo lắm, vội chạy lại bên nó, hỏi han: – Sao vậy con, bác sĩ bảo sao mà buồn thế ? – Con gái mẹ ạ. – Ơ, cái con bé này, con gái thì phải vui lên chứ, sao buồn ? – Con được đám bạn thân tư vấn là sinh con đầu phải là con trai thì nhà chồng mới thích. Mẹ chồng con Yến cười, cười nắc nẻ như địa chủ được mùa, nó ngơ ngác hỏi: – Ủa, con nói sai gì sao mẹ? – Con bé ngốc, con nào không là con, con trai hay con gái bố mẹ đều thương hết nhá, không có gì phải buồn. – Mẹ ơi, mẹ nói câu mà con ấm lòng quá. Con mời mẹ đi uống trà sữa nhé. Dù biết trà sữa cũng không tốt lắm, nhưng tuổi trẻ của nó nên mẹ chồng nó chỉ hạn chế thôi. Tối hôm đó, thằng Quân tắm rửa sạch sẽ, tóc vuốt keo, cả nước hoa thơm lừng. Con Yến liếc mắt hỏi: – Mày đi đâu đấy Quân? – Tao đi nhậu với mấy đứa cùng lớp, tí tao về. – Quân, tao đi với, ở nhà mãi chán lắm. – Đi thế éo nào được, mày to thế kia. – Mày làm cho tao có bầu rồi mày giam lỏng tao thế này quân khốn nạn. – Thôi bớt gào đi, để tao đẫn mày đi chung. Cuối cùng thằng Quân cũng phải dẫn con Yến đi chung, chứ để nó ở nhà mãi cũng buồn thật. Vào quán nó chỉ việc ngồi ăn và ăn, nói chung mấy đứa bạn thằng Quân cũng không quan tâm lắm. […] Cứ đến cuối tuần, hai vợ chồng con Yến lại xách bao nhiêu là bánh và trái cây về nhà thăm mẹ nó. Vừa đến cửa nó đã hét to: – Mẹ, mẹ ơi, con về rồi nè. Mẹ nó đang lau dọn bàn quay sang thấy nó thì mừng lắm, vội lại ôm nó: – Nay lại cuối tuần rồi à, nhanh thế. Thằng Quân cũng đon đả lắm, lịch sự lắm: – Con chào mẹ ạ, mẹ với Yến ngồi nói chuyện, con lên thắp hương cho bố với rửa trái cây mời mẹ. – Ừ, mẹ cảm ơn Quân nhá. Mẹ con Yến dìu nó vào trong nhà, lựa chỗ rộng cho nó ngồi: – Này, sao dạo này mày xấu thế hả con, béo này, da dẻ thì sạm đen hết lên, mặt thì như bánh bao, còn người kìa, không khác gì thùng phi. Hồi chưa chồng đã đen rồi, nay lại càng xấu. – Mẹ, mới gặp mà mẹ có cần khen nức nở vậy không? – Nói mẹ xem, bầu co gái rồi bên nhà nói gì không? – Mẹ chồng con thì bình thường, bố chồng với chị chồng thì đi suốt. Còn thằng Quân, thì con chưa kể. – Sao không nói, xem thái độ nó thế nào. – Trước con cũng hỏi rồi, nó nói trai gái gì cũng được. – Thế càng tốt. Ngồi đây chơi, mẹ đi nấu cơm, lát em con nó về. – Vâng. Mẹ con Yến mới quay ra đi chợ, thằng Quân vừa xuống thì chở bà đi luôn cho khoẻ. Thời gian trôi đi cũng khá nhanh, có lẽ con Yến mong quá nên thời gian chạy nhanh nó lại mừng. Bác sĩ nói tầm 1 tuần nữa sẽ sinh, mà sao 1 tuần đối với nó dài bơn thế kỷ, đau lưng không chịu được. Nó cứ lăn qua lăn lại, thằng Quân quan tâm: – Yến mày sao thế, lại đau lưng à? – Ừ. – Đưa tao bóp cho. Thằng Quân thả cái điện thoại, sang bóp lưng cho nó: – Đỡ chưa. – Tạm tạm. – Quân này, nhiều lúc tao nghĩ, tao với mày cưới nhau vì sự cố, 2 đứa lại không có tình yêu. Sau này nếu tao gặp người tao yêu, hoặc mày gặp người mày yêu thì sao? – Thì mày đi lấy chồng của mày, còn tao đi lấy vợ của tao. – Thế con của mày thì sao? – Thì tao nuôi, hay để bố mẹ tao nuôi, mày khỏi bị vướng bận. – Ờ há, có lý có lý. Mà Quân ơi… – Gì.. – Lỡ sau này mày yêu tao hoặc tao yêu mày thì sao? – Thì cứ yêu thôi, khỏi lo chạy mất. Mà chắc có mày yêu tao thôi, chứ xấu như mày, chó nó yêu. – Thằng kia, mày nhớ nhá, mày mà yêu tao là mày làm chó. – Tao đâu có ngu mà dính vào mày. – Quân ơi.. – Gì nữa, cái éo gì mà Quân Quân suốt ngày vậy. – Tao đói. – Lại đói à, mày muốn ăn gì, tao mua? – Thôi khỏi phiền, mày xuống làm tao tô mỳ tôm trứng thịt bò, với ly sữa là được, thêm dĩa cherry nhá. – Ừ tao biết rồi, mày đúng là từ người mà tiến hóa thành heo rồi con ạ. – Cái đệch do ai mà ra hả? Thằng Quân nhanh chóng đứng lên rồi xuống nấu mì cho con Yến, tiện thể nấu luôn cho hắn một bát. […] Tầm này con Yến mệt lắm rồi, chỉ mong đứa bé trong bụng nhanh chui ra thôi, chứ nó nê hết muốn nỗi rồi. Mẹ chồng thấy nó cứ đi tới đi lui liền hỏi: – Yến, con đi đâu đấy? – Con đi tới đi lui cho dễ đẻ á mẹ, quá 2 ngày rồi nó vẫn chưa chịu chui ra. Vừa dứt câu, con Yến thấy bên dưới ướt ướt, nó lại nê thân vào nhà vệ sinh, mẹ chồng nó ới theo: – Lại đi đâu vậy con? – Con vào nhà vệ sinh xem sao nó ướt ướt. – Ấy chết, không mấy ra máu báo đó, có gì gọi mẹ. – Dạ. Đúng 3p sau nó lại réo ầm lên: – Mẹ ơi, có rồi mẹ ơi, sắp đẻ rồi. Mẹ chồng nó tức tốc gọi taxi đưa nó đi viện, không quên gọi thằng Quân về mang đồ lên viện cho nó. Thằng Quân hớt hơ hớt hãi chạy vào viện, tay xách giỏ đồ, tay xách bình thủy. Cuống lên hỏi thăm: – Nó đẻ chưa hả mẹ? – Chưa con ạ. – Thế nó đâu mẹ? – Trong phòng chờ sinh kia, còn vào trong đó với nó. Thằng Quân để đồ đó rồi vào phòng chờ sinh tìm nó. Tìm một lúc cũng ra: – Yến, tao đến rồi này. Mày đau bụng không? – không đau bụng, đau cái khác. – Đẻ mà éo đau bụng thì đau cái gì? Con Yến mặt nhăn nhó, chỉ muốn chửi cho thằng Quân 1 trận ra trò: – Thằng đần, mày nghĩ đi đẻ chỉ đau bụng thôi hả, bác sĩ họ bảo tao leo lên giường, giang chân ra, tao tưởng sao, họ ngoáy phát thốn hết cả lên, hãi. – Ôi, khiếp thế kia á. Mà sao mày còn dửng dưng thế, trong khi ai cũng mặt nhăn mày nhó, lết thế kia. Nói rồi thằng Quân chỉ xung quanh, những người sắp đẻ như nó. Nó cáu: – Làm sao mà tao biết được, bác sĩ kiểm tra bảo là mở 4 phân rồi, bảo tao lết tiếp để dễ đẻ. – Vịn vào đây, tao dẫn mày đi tới đi lui. – Ừ, cảm ơn bạn chồng nhé, mà tao đói quá Quân ạ, mày mua tao ổ mì. – Mày là cái thể loại gì đầu thai đấy, chuẩn bị đẻ còn ăn được. – Tao đói, ăn mới có sức rặn chứ, sao mày ngu thế. – Ừ, tao xin lỗi, để tao đi mua. – Trà sữa trân châu socola nhiều flan nữa nha. – Ok, ok. Chị y tá bên cạnh quát to. – Đói thì uống chút nước thôi, sinh thường thì còn được, chứ sinh mổ là nhịn ăn mấy tiếng. Mà sinh thường ăn cho lắm vào thì có mà phân ra trước, con ra sau đó. Hai đứa nó nghe xong thấy nổi da gà, không nói gì chỉ chăm chỉ bảo nhau: – Uống nước, uống nước đi, vừa khỏe mà đẻ vừa sạch nữa. – Ừ. Con Yến cầm chai nước suối uống thêm vài ngụm cho qua cơn đói. Sau đó lê lết thêm 2 tiếng nữa, y tá lại gọi vào kiểm tra. Nó đánh chát vào lưng thằng Quân đau điếng, nhíu mày khó chịu: – Đấy, lại kiểm tra đấy, chưa đẻ mà thốn lắm rồi. Chết khiếp đi được.. Thằng Quân cắn răng chịu đựng, hắn cũng đọc trên mạng rồi nên có chuẩn bị tâm lý. Nhiều bà xấu tính còn cào cấu, cắn xé, còn bươi cả dòng họ lên chửi nữa kia, như này còn nhẹ. Bác sĩ kiểm tra con Yến mở 7 phân, nên cho vào phòng sinh luôn. Họ truyền nước cho nó, rồi tiêm cho nó mũi thuốc gì đấy để sinh không đau. Con Yến bắt đầu thấy bụng nó đau kinh khủng, bên dưới chỉ muốn đi nặng thôi. Cảm giác ngày càng tồi tệ, nó hét lên: – Thằng chó Quân, thằng khốn nạn… Bác sĩ mắng nó: – Yên lặng vào, lấy sức mà rặn, về nhà rồi chửi rồi giết gì cũng được. Con Yến cố gắng làm theo lời bác sĩ, giữ sức mới 2 hơi là đứa bé đã tọt ra ngoài. Nó thở hổn hển, trán vã mồ hôi, toàn thân không còn chút sức lực, cảm thấy nó như sắp hết pin. Y tá đưa đứa bé cho nó ẵm, là con gái, nặng 3.4kg, giống thằng Quân y đúc. Con Yến cười, con nhóc là thành quả của 2 đứa bạn thân, xong nó lại hét lên vì mũi khâu đầu tiên vào chỗ mới sinh: – Aaaa, đau chết con rồi mẹ ơi… Trận chiến sinh tử trên bàn đẻ cũng qua đi, xuống đến phòng con Yến thấy tự hào quá, đẻ ra 1 đứa nhỏ sau này sẽ kêu nó là mẹ. Ở đây mọi người đều chờ nó, nó vui lắm vì mọi người quan tâm nó. Mẹ chồng con Yến bồng con bé con đưa cho thằng Quân xem mặt: – Đúng địa chỉ nhà luôn nhá Quân. Thằng Quân mắt long lanh, có phải là lần đầu hắn thấy sinh vật bé nhỏ đâu. Hắn ôm lấy con bé, hôn lên tay, hôn lên bụng con bé, cưng nựng: – Chào con gái yêu của bố, ôi sao mà cưng thế không biết. Nói rồi thằng Quân lại hôn con bé, hắn ẵm con bé qua bên cạnh cho con Yến xem cùng: – Yến này, xem này, bé xíu, cưng lắm ý. Con Yến chỉ cười méo xẹo, vết thương bên dưới đau thốn. Nó thề, sẽ không bao giờ đẻ nữa, 1 lần nó sợ tới già, 19 tuổi nó là một người mẹ. Hơn 3 tháng đầu con Yến về nhà mẹ nó ở, mẹ nó chăm cho nó ăn uống làm đẹp. Mỗi bữa mẹ nó mang cho nó 1 tô cơm to bự, cứ giò heo, thịt gà các kiểu, nó nhìn mà ngán ngẩm: – Mẹ ơi, có cái máng nào nhỏ hơn không? – Làm như heo hay sao mà ăn bằng máng hả con? – Chứ mẹ xem giờ con khác heo bao nhiêu đâu. – Từ từ nó xuống kg mà, con ăn nhiều vào chứ con bé con nó ti nhiều là đói lã đó. – Dạ. Con Yến nghe lời mẹ, ăn nhiều cho có sữa, công nhận con bé con của nó ti nhiều thật đó. Nó siêng lắm,nơi nó sống đợt nóng 38 độ chứ ngày nào nó cũng chịu khó nướng trên than lắm. Mẹ con Yến ngày nào cũng làm 7 nồi than cho nó xông mặt, xông người, xông các kiểu. Mẹ nó bảo, dễ gì đẻ để mà làm đẹp nên phải tranh thủ. Rồi còn những bịch muối mấy kg dằn bụng,ăn phải nằm sấp, không khác đi nghĩa vụ quân sự là mấy. Có bầu cũng xong, sinh đẻ cũng xong, đến cái nạn xông hơ các kiểu con đà điểu cũng xong. Mai thôi là con Yến lại về lại nhà mẹ chồng nó rồi, mấy tháng lột xác quả là ngoạn mục. Họ nói gái 1 con trông mòn con mắt là có thật, nó nhìn nó mãi mà sắp mòn cái gương rồi. Tin.. tin… Tiếng xe taxi đã đậu ngoài cổng, mẹ chồng nó đon đả đi vào: – Chào chị sui, nay tôi qua đón cháu nội tôi về đây. – Vâng, con bé trong kia, chị vào ẵm nó, nó nhớ bà nội lắm đấy. Nói là nhớ chứ mẹ chồng con Yến hôm nào không qua, có hôm bận lắm thì cũng 4 5 hôm lại qua. Không thấy thằng Quân qua đón mẹ con nó, nên con Yến cũng thắc mắc: – Quân đâu hả mẹ? – Nó ở nhà quạt than để tí mấy đứa bước vào nhà. Nào tranh thủ về con ạ. – Dạ. Chia tay mẹ, con Yến cứ nó bịn rịn mãi không thôi. Nhà chồng cách nhà nó bao xa lắm đâu, thích chạy về lúc nào không được. Nhưng nó vẫn không đành lòng, đi rồi mẹ nó lại buồn. Về đến nơi thấy thằng Quân đang ngồi quạt than cho mẹ con nó đốt phong long. Trời thi nóng, nhìn cũng thấy thương. Mẹ chồng con Yến ẵm con bé con vào nhà, nó tiếp bước theo sau. Mẹ chồng nó liền đưa đứa bé cho thằng Quân: – Nào, Quân ẵm con bé đi, để Yến nó nghỉ ngơi, mẹ xuống làm đồ ăn. – Mẹ để con phụ. – Thôi, mới sinh dậy, làm sớm sau già dễ ốm lắm con ạ. Con Yến rưng rưng nước mắt, mẹ chồng tốt nhất quả đất là đây chứ đâu. Thằng Quân nhìn nó rồi thắc mắc: – Yến, mày làm gì mà trùm kín như ninja thế. Thằng Quân gọi, con Yến mới sực nhớ liền nói hắn: – Ê Quân mày quay người lại, khi nào tao gọi rồi mày quay lại nghe không? – Rắc rối. Con Yến mở khẩu trang mở áo khoác ra, cột lại tóc. Sau đó mới gọi hắn: – Quay lại đi. Thằng Quân quay lại, mắt thằng Quân dán vào con Yến. Nó như là 1 con người khác, thay đổi rất nhiều. Da trắng hồng, eo ọt hơn thời con gái, mông nở, ngực căng, trông hấp dẫn kiểu gì. Với 1 thằng còn trẻ như hắn, không hấp dẫn vì gái đẹp mới là lạ đó. Thằng Quân mở miệng khen: – Mới mấy hôm không gặp, nay nhìn mày khác thế. – Khác gì, do mày không để ý đến sắc đẹp tìm ẩn của tao thôi,. – Ẩn quá tìm không ra đó mà. Con Yến không ngại đập tay mạnh vào lưng thằng Quân, sau đó mới quay lên phòng nằm nghỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]