Chương trước
Chương sau


Hôm nay con Bơ hỏi tôi một chuyện mà tôi tự dưng bị đứng hình:

— Mẹ với bố không yêu nhau nữa à?

Tôi lại ôm lấy con Bơ rồi hỏi nó:

— Sao con lại hỏi như vậy?

— Bà Tám nói với con là bố mẹ không yêu nhau nữa. Sắp li hôn rồi, em theo bố và con theo mẹ. Con không thích điều đó đâu, con muốn nhà mình là gia đình hạnh phúc cơ.

Con Bơ bỗng nhiên oà lên khóc, tôi cố gắng an ủi nhất có thể:

— Không có, con đừng nghe bà Tám nói bậy, bà Tám trêu con thôi. Nín đi mẹ thương…

— Bà Tám còn nói… mẹ sẽ theo chú kia, cái chú hoa hồng ấy…

Tôi khẽ nhíu mày, đúng là đồ bà tám nhiều chuyện. Tôi lau nước mắt cho con Bơ, rồi ôm hôn nó:

— Bà Tám trêu con đấy, chú hoa hồng là bạn của mẹ.

— Vậy mẹ gọi bố Quân đón mình về đi. Con muốn ở nhà với cả bố Quân nữa…

— Rồi… rồi… Bơ ngoan, ít hôm bố Quân hết bận sẽ đưa mẹ con mình về. Bơ của mẹ ngoan nhé.

Một lát rồi nó cũng nín, lại chạy đi chơi như chưa có chuyện gì. Hôm ấy Quân lại gọi cho tôi bao nhiêu cuộc, nhưng tôi không nghe,nghĩ lại con Bơ nên tôi đành nghe máy:

— Có chuyện gì?

— Mày tha thứ cho tao một lần được không? Tao biết vừa rồi là tao sai. Nhưng mày nghĩ đi, thằng nào con nào khi yêu mà không ghen chứ. Tao cũng là đàn ông, tao yêu thương mẹ con mày nên tao mới thế. Nếu đổi lại là mày thì mày còn nổi điên hơn tao. Yến à, tao xin lỗi, sau này tao sẽ sửa lỗi của mình, sẽ san sẽ công việc với mày, sẽ quan tâm đến tâm trạng của mày hơn. Xin cho tao một cơ hội được không yến?

Tôi suy nghĩ 5 giây rồi nói với Quân:

— Nếu mày còn không thay đổi, không quan tâm tao thì mày không có cơ hội thứ hai nữa đâu con ạ. Mày biết đấy, những việc mày làm được, tao cũng làm được. Mày đi làm kiếm tiền, tao cũng làm kiếm tiền. Nếu không vì hai đứa nhỏ, tao cho mày bay màu rồi.

— Thật nhá, tha thứ cho tao nhá, tao sang đón mẹ con mày về nhá.

— Mai rồi sang, thằng Mít ngủ rồi.

— Ừa, tao biết rồi. Cảm ơn mày, tao không đánh mất cơ hội này nữa đâu.

— Um, mai gặp.

Tôi gác máy, rồi khẽ thở dài. Tất cả cũng vì hai chữ ‘’ vì con’’, nếu lần này hắn không thay đổi nữa, nhất định tôi sẽ ra đi. Cơ hội không phải là thứ có thể cho được nhiều lần. Tôi xuống nhà nói chuyện với mẹ tôi:

— Mẹ à. Mai bọn con lại về bên nhà.

Mẹ tôi có chút buồn chút vui nói với tôi:

— Ừ, vậy được đấy con, chứ tầm 1 tuần nữa là hết năm cũ rồi còn gì. Tha thứ được thì tha thứ con ạ.

— Con cũng nói với thằng Quân rồi, con chỉ tha thứ cho hắn lần này thôi. Lần sau mà mẹ thấy mẹ con con xách đồ về thì chứng tỏ là về luôn mẹ ạ.

Mẹ tôi nhìn tôi cừoi hiền:

— Nhà này luôn chào đón mấy mẹ con.

Tôi ôm lấy mẹ tôi thật lâu, tôi lúc nào cũng muốn được ở trong vòng tay mẹ. Ở trong vòng tay mẹ tôi thấy mọi thứ thật bình yên, thật hạnh phúc. Cảm ơn mẹ, người đã sinh ra tôi, rất nhiều.

Ngày hôm sau, Quân sang đón mẹ con tôi sớm, để đưa hai đưa trẻ đi học. Rồi hắn chở tôi mang hành lý về nhà, trên đường đi tôi hỏi:

— Chứ nay mày không đi làm à?

— Tao còn phép năm nên tao nghĩ.

— Ờ.

Thấy tôi xách vali vào, bố mẹ Quân cũng mừng lắm, hỏi han tôi:

— Về rồi hả con?

— Vâng, chào bố mẹ con mới về.

— Về là tốt rồi, mau vào nhà đi con.

Tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt, ngôi nhà được sơn mới lại, cổng cũng được thay lớp áo mới. Bố chồng tôi đang chăm chút cho cây mai ngay cổng, mai cũng đã bắt đầu ra hoa, vươn mình đón chào một mùa xuân tươi mới. Mẹ chồng tôi cũng giúp bố gắn lên những ngọn đèn nhỏ, tôi buộc miệng hỏi:

— Cây mai nhà mình năm nào cũng nở vào độ này bố nhỉ?

— Ừa, mai nở độ này là có lộc lắm con ạ.

— Rồi, vậy chắc kiểu gì bố cũng trúng vé số.

Cả nhà cùng ùa lên để cười, bất đắc dĩ mới ra đi thôi chứ nhà là nơi để về mà. Nơi nào hạnh phúc thì nơi đó chính là nhà.

Tôi về mấy hôm thì thấy Quân có vẻ có trách nhiệm hơn, tôi không bắt nó làm gì, nó làm được gì làm, còn lại tôi sẽ làm. Tôi chỉ là muốn nó là ngừoi đàn ông trong gia đình, là trụ cột trong gia đình thì phải biết có trách nhiệm.

Hai mươi tám tết, tôi cùng mẹ chồng đi chợ tết mua đồ ăn, rồi bánh kẹo tết. Những quầy bánh chưng, bánh tét người ta bâu vào ào ào, nhìn bắt ham. Không khí nhộn nhịp, làm con người cũng lâng lâng khác lạ, có một cái gì đó háo hức kinh khủng. Sau khi mua đồ xong về Quân chở tôi đi mua hoa, những bó hoa cúc, hoa lai ơn, rồi hoa ly nữa… đua nhau khoe sắc toả hương. Mua hoa xong, Quân còn chưa chịu chở tôi về, chạy vòng đi đâu, nên tôi hỏi:

— Ơ, đi đâu hả Quân?

— Tao chở mày đi xem chợ hoa.

Tôi bĩu môi dài thượt:

— Có gì mà xem, năm nào tao cũng đi ngang, thấy có gì đâu.

— Nhưng tao chưa có đi.

— Ờ.

Tôi ngồi im cho hắn chở đi, hắn nắm lấy tay tôi cho vào túi áo hắn. Mùa xuân tuy có nắng, nhưng không khí lạnh vẫn còn len lỏi đâu đó.

Khi tới chợ hoa tôi lại hết sức ngạc nhiên, không hiểu sao chợ hoa năm nay lại đẹp thế. Không khí tưng bừng, từng dòng người dừng xe bên vệ đường vào xem hoa, mua hoa. Những cây đào, cây quất to cực đẹp, không hiểu sao năm nay chợ hoa đẹp thế, không lẽ là vì có Quân ư? Xong Quân còn chọn một góc đẹp bảo tôi đứng vào:

— Ê, đứng vào đây tao chụp cho mày với hoa này.

Tất nhiên là tôi phi vào ngay tạo dáng các kiểu. Quân nó bấm điện thoại tanh tách cũng phải hai mươi cái. Rồi nó hào hứng bảo tôi:

— Xong, về tha hồ mày lựa.

— Ờ, vậy đi, chứ mày chụp xấu lắm, cái kiểu mày là căm thù với nghệ thuật ấy.

Quân lại nhìn tôi bĩu môi:

— Không dám đâu nhé, nay skill tao cao vượt trội.

— Không tin. Về thôi.

Quân chở tôi về, tôi cũng tranh thủ ngắm nhìn các dãy phố tấp nập không khí xuân ùa về.

Hai chín tết, bố mẹ Quân sang thăm mẹ tôi, mang theo bao nhiêu quà bánh và một cây mai nhỏ để trên bàn. Không khí rôm rả ấm áp, rồi bố mẹ chồng tôi mời mẹ tôi sang nhà ăn tiệc vào tối mai. Năm nào cũng thế, nó thành thông lệ, chỉ có con Bơ là sung sướng nhất, được ăn bánh kẹo và mang đồ đẹp từ mấy hôm trước.

Ba mươi tết, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, trưa hôm ấy tôi và mẹ chồng tôi cũng làm xong món nem để ăn tết. Nem làm khá nhiều, một phần để biếu mẹ tôi, một phần để ăn và đãi khách trong ngày tết, còn chưa kể, nem chả bánh trái các loại.

Tối hôm ba mươi tết, sau khi ăn uống xong, Quân đưa mẹ tôi về, còn tôi thì dọn rửa. Và cùng bố mẹ Quân sắp mâm cúng giao thừa, sau đấy Quân chở mẹ con tôi ra phố đón giao thừa. Đêm tối có vẻ khá lạnh, nhưng mọi ngừoi đều đổ ra đường tiến đến điểm bắn pháo hoa. Quân cũng cố chen chân kiếm lấy một vị trí cực đẹp. Tôi nhìn quanh thấy những đôi yêu nhau, tay trong tay tình cảm, những gia đình thì hạnh phúc bên nhau. Tết năm nay sao mà khác lạ quá, hay là do năm nay gia đình tôi mới được cùng nhau đón giao thừa. Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, những tia pháo hoa bắn thẳng lên trời. Đi kèm với tiếng nổ là một màn ánh sáng đẹp mắt, con Bơ thích lắm reo hò liên tục. Vì đây là lần đầu tiên nó mới được thấy ngoài đời mà, Quân siết chặt tay tôi rồi nói với tôi:

— Chúc mừng năm mới, vợ yêu.

Tôi khẽ cười, rồi đưa mắt nhìn lên trời, nơi những tia sang đua nhau khoe sắc. Ừ thì chúc mừng năm mới, chúc mọi người năm mới vạn sự bình an, vui vẻ và đầy hạnh phúc.

– Hết –

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.