Nghĩ được mấy hôm thì nay Quân lại phải đi làm lại rồi. Nhưng được cái sáng ra hắn lo cho con Bơ đi ăn đi học, công ty xa nên trưa hắn không về. Chiều mới về sẵn tiện đón luôn con Bơ, tôi chỉ phải lo cho thằng Mít thôi.
Sau khi nấu ăn xong, tôi lên phòng gọi Quân xuống ăn cơm, phát hiện hắn đang tắm. Tôi lại khẽ đẩy cửa nhìn, liền bị phát hiện:
— Gì đấy.
— Cơm đã chín, tao đã thơm. Mày ăn cơm trước hay là ăn tao?
Thằng Quân nghe tôi nói nên mắc cười lắm:
— Thôi giờ này mà còn thả thính, để cho tao nghĩ lấy sức rồi tối tính nhé.
— Thế mày tưởng tao thèm mày thật à? Nhanh xuống ăn cơm.
— Tao biết rồi, xuống ngay đây.
Tôi đi xuống trước, cũng không thèm đóng cửa, sực nhớ quên điều gì nên quay lại nói với Quân:
— Này, mốt ngày kia đám giỗ bên nhà tao, mày về không?
— Về chứ, vợ đi đâu, tao đi đó.
— Tốt, rất có tố chất thê nô. Lẹ xuống ăn cơm.
Tôi khẽ cười rồi đi xuống nhà.
[…]
Hai hôm sau, Quân chở tôi về nhà, mấy dì cũng đang lui cui làm đồ. Tôi với Quân cũng len xen vào phụ, cúng kiến xong thì dọn ra cùng ăn. Trong đó có một chị than vãn:
— Chồng cháu chán lắm mọi người ạ. Lúc cháu sinh không giúp gì được, đã thế suốt ngày cứ cắm mặt ngoài đường.
Quân liền bàn tán ngay:
— Thế anh chồng chị chán thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-thu-vi/2296732/chuong-22.html