Con Bơ không mấy mà 5 tuổi rồi, thằng Mít lại chuẩn bị sinh nhật 2 tuổi. Hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi mang thằng Mít sang nhà ngoại gởi từ sớm. Mãi lo ngắm nghía mình trong gương thì con Bơ lên tiếng than vãn:
— Mẹ à, mẹ ngồi đấy lâu lắm rồi đấy. Đánh son thôi mà tốn đi bao nhiêu thời gian.
— Ơ, con bé này, không thích mẹ đẹp à hay sao càm ràm mãi thế?
— Mẹ đẹp sẵn rồi, cần gì đẹp nữa.
Gớm, nghe câu nịnh của con bé mà tôi mát hết cả ruột gan. Đúng là “ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Vì câu nói ấy nên tôi quyết định đánh thỏi màu đỏ cam, màu son mà tôi đã lau đi đánh lại những bốn lần. Đặt thỏi son xuống bàn tôi lại lôi chai nước hoa phiên bản mini ra xịt tí. Cuối cùng đứng lên và nói với con Bơ:
— Mẹ xong rồi, chúng ta đi đón bố Quân nào.
Con Bơ cũng ngồi dậy khỏi nệm, lăn xăn đi trước, nhưng cũng không quên càm ràm, không khác gì bà cụ non:
— Khiếp, mãi mới chịu đứng lên.
— Nói nhiều quá thể, mau đi thôi.
— Con biết rồi, con đang đi đây. Mãi chờ mẹ thôi đấy, ở đấy mà hối con.
Chúng tôi bắt xe taxi đến sân bay, vừa đến khu vực đón thì thấy Quân đã ở sẵn đấy. Tay cầm bó hoa to bự thêm cả con gấu cũng to bự cỡ con Bơ. Thấy bố con Bơ mừng lắm chạy lại ôm, Quân cũng dang tay đi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-thu-vi/2296730/chuong-21.html