Sáu giờ hơn, tôi trở về nhà. Căn nhà vậy mà không có lấy một ánh đèn, lạnh lẽo đến đáng sợ. Tôi bật đèn lên, ánh đèn vàng lờ mờ như thêm chút ấm áp cho ngôi nhà, tôi thở hắt ra, trời dần dần vào từng gió rét khô hanh, khí hậu ở Hà Nội mỗi năm vào thời điểm này như thế, bỗng nhiên tôi lại nhớ lắm cái khí trời se se lạnh ở quê nhà. Tôi vẫn nhớ rõ, chẳng bao lâu nữa cây mai sau nhà sẽ đâm chồi báo hiệu một năm nữa sắp qua đi. Tôi nhớ những ngày đầu tháng Chạp của nhiều năm về trước, mỗi năm đến thời điểm này tôi và cả thằng Khoa – em trai cùng cha khác mẹ của tôi vẫn hay lén dì Châu và cha chạy ra chợ xã mua ít kẹo bắp. Nhìn mấy đứa con nít nhà hàng xóm chạy giỡn giành nhau mấy cục kẹo bắp, trong lòng thằng Khoa liền ganh tị, đòi tôi dẫn nó đi mua cho có với người ta, mặc dù tôi biết sau khi chị em tôi trở về sẽ bị dì Châu mắng cho một trận nhưng nhìn thằng Khoa thương lắm, tôi không đành lòng nên lần nào cũng lén dẫn nó đi mua. Dì Châu lo con trai đi đường xa mỏi chân nên mới mắng tôi, sau đó em trai nói đỡ vài tiếng, nói bảo vì nói đòi quá chị mới dẫn nó đi mua, sau này dì cũng không mắng nữa. Tôi chỉ nhớ lúc ấy, hai chị em tôi yêu thương nhau, dù có cùng mẹ hay không, chúng tôi vẫn thương nhau như vậy. Nhưng thật tôi cũng chẳng nhớ từ bao lâu rồi, tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537367/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.