Đến tối hai cha con chúng tôi cùng nhau dùng cơm rất vui vẻ. Dì Châu từ sớm đã lôi thằng Khoa về bên bà ngoại của nó, tức là nhà mẹ đẻ của dì Châu. Tôi biết dì Châu không thích có sự xuất hiện của tôi ở trong nhà, nên mới mượn cớ rời đi để khỏi phải đụng mặt.
Như vậy cũng tốt, cha con tôi lại có thời gian cùng nhau trò chuyện. Từ sáng 29 tết cha con đã bắt đầu dọn dẹp nhà, cùng nhau nấu ăn, dán giấy đỏ khắp nhà. Còn cùng nhau treo tiền lên mấy nhánh mai, không khí tết lại rộn ràng.
Hàng xóm từ sáng đến chiều đã thay nhau đến chúc tết, mọi người còn dành chút thời gian đốt nhang cho mẹ tôi.
Giờ cơm tối, cha con tôi dọn cả bàn ăn lớn.
Tết truyền thống ở Việt Nam thì trong nhà không thể thiếu thịt kho hột vịt, còn có cả canh khổ qua để ăn trước mùng một tết, bàn ăn kèm theo vài món phụ như chả lụa, lạp xưởng rất bắt mắt.
Kẹo mứt, quà bánh, thì đầy ấp một nhà. Ở quê mỗi lần đến tết mọi người lại tặng nhau vài hộp kẹo, làng xóm khắng khích trọng cái tình, cái nghĩa. Đôi ba hộp bánh cũng chẳng sánh bằng tấm lòng, khác hẳn ở chốn thành thị, người ta đối đãi với nhau rất khách sáo.
Trong nhà, dì Châu sớm đã chuẩn bị chu toàn ngay cả mân ngũ quả theo đúng tục lệ xưa nay, cầu dừa, đủ, xoài, sung, điều được dì ấy chuẩn bị. Tôi phải nói dì Châu đúng là một người phụ nữ đúng kiểu của gia đình, cha tôi đúng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537348/chuong-20.html