Khám bệnh xong, ba người chúng tôi liền rời khỏi bệnh viện. Ánh Nhi kéo tay tôi có chút làm nũng.
-Dì Mai… Con… Đói…
Tôi cười, nhìn sang anh. Dương liền nói.
-Cũng đến giờ ăn trưa rồi, cùng cha con tôi ăn cơm nhé?
(Em bắt đầu nhận thành viên cho nhóm năm, 225k 1 năm đọc truyện, Full hơn 20 bộ ib em)
Tôi liền nhanh chóng lắc đầu.
-Tôi còn nhiều việc ở nhà vẫn chưa làm xong. Nhà mới nhiều thứ vẫn chưa thu dọn xong, anh và Ánh Nhi cứ ăn đi. Tôi bắt xe về trước!
-Vậy… Tôi đưa cô về!
Tôi khách sáo nói.
-Có phiền quá không?
Dương cười.
-Nhờ có cô mà Ánh Nhi mới ngoan ngoãn đến bệnh viện. Cảm ơn cô rất nhiều!!
Tôi cười nhìn xuống con bé, Ánh Nhi cũng cười ngọt ngào nhìn tôi. Khung cảnh ba người hết thảy thu hết vào ánh mắt của Trần Dương ở cách đó không xa, anh vô tình đậu xe gần đó cũng vô tình nhìn thấy cảnh tượng này.
Xe của Dương dừng trước nhà, ba người vừa xuống xe. Còn chưa kịp nói câu nào, thì Trần Minh chạy đến kéo xốc cổ áo của Dương lên hung hăng đấm thẳng vào mặt Dương một cái, khiến anh chao đảo ngã xuống đất.
Tôi hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Dương.
-Trần Minh! Anh điên à, sao lại đánh người ta chứ?
Trần Minh càng thêm tức giận, kéo lấy cổ tay tôi ghì chặt.
-Em dám lén lúc ở sau lưng anh cùng với tên này qua lại sao? Thì ra em kiên quyết muốn li
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537332/chuong-28.html