Tần San nằm trong lòng ngực Lăng Mặc Hàn ngủ một đêm, ngay hôm sau tỉnh lại phát hiện cô như con bạch tuộc bám lấy Lăng Mặc Hàn.
Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Mặc Hàn nằm chóng tay bên cạnh, mang theo ý cười, không chút chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Tần San vô thức lau đi khóe miệng, vừa nghĩ đến tướng ngủ xấu hổ của mình, gương mặt đỏ ửng, ho khan vài tiếng rồi rời khỏi giường.
Cô nhìn Lăng Mặc Hàn phát hiện cảm của anh râu lún phún mọc ra, nhìn thật giống một ông chú.
Đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị giúp anh cạo râu.
Đem kem cạo râu bôi lên cắm Lăng Mặc Hàn, nhìn thấy cái dáng vẻ hưởng thụ của anh, cô không khỏi nâng lên một nụ cười, thật giống như một đứa trẻ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh mở ra, một thanh âm non nớt quen thuộc vang lên: “Mẹ ơi.”
Tần San tay run một cái, quay đầu nhìn lại.
Xu Xu duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra, nhiệt tình chạy về phía cô.
“Bảo bối của mẹ” - Tần San vội ôm chặt lấy Xu Xu, sợ Xu Xu một giây sau sẽ rời khỏi cô.
Xu Xu ôm lấy cổ Tần San, đột nhiên bật cười ha ha, chỉ về phía Lăng Mặc Hàn đang ngồi trên giường: “Ông già Noel”
Tần San quay đầu lại nhìn một cái, cũng bật cười theo con gái. Toon
Lăng Mặc Hàn trên mặt còn dính rất nhiều kem cạo râu, duỗi hai tay về phía Xu Xu.
Xu Xu vui vẻ trèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo-san-san-anh-hoi-han-roi/3652424/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.