Tần San có chút tuyệt vọng, kéo chăn lên đắp ngang người Lăng Mặc Hàn, sau đó vội vàng đi tìm bác sĩ.
Sau khi Tần San kể lại triệu chứng, bác sĩ có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc
mới nói: “Mặc dù não không có chấn thương sau cú va chạm nhưng cũng không loại trừ khả năng chứng mất trí nhớ tạm thời.”
“Mất trí nhớ tạm thời? Vậy bao lâu sẽ phục hồi?” - Tần San bối rối hỏi.
Bác sĩ lại nói: “Tùy vào tình trạng của bệnh nhân, cô cần chăm sóc bệnh nhân nhiều hơn và nhắc nhiều hơn về chuyện ngày xưa.
Tần San cảm thấy thật là tình huống cẩu huyết này sao lại phát sinh trên thân cô. Cô đang muốn đợi Lăng Mặc Hàn tỉnh lại liền sống thật tốt với nhau, vậy mà hiện tại anh lại mất trí nhớ, không nhớ được cả cô và con của họ.
Ba Lăng nghe được tin tức, vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của con trai không khỏi thở dài.
Tần San vừa cắt một quả táo xong, đang định mời ba Lăng ăn thì Lăng Mặc Hàn đã giựt lấy mà cắn một miếng lớn.
Ba Lăng lại thở dài lần nữa.
Lăng Mặc Hàn ăn xong quả táo, đưa tay về phía Tần San, nũng nịu nói: “Lau tay cho anh đi.”
Tần San:
Sau khi cô lau sạch tay cho Lăng Mặc Hàn, anh lại nắm lấy tay cô nói: “Em là người tốt, chơi với anh đi.”
Tần San mười phần nghi hoặc, không phải chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi sao, sao IQ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo-san-san-anh-hoi-han-roi/3652107/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.