Triệu Minh cảm giác cơ thể mình nặng trịch, sự tiếp xúc mềm mại trượt dài trên mặt anh, đối phương vươn tay vuốt những đường nét kiên định đẹp đẽ.
"Tiểu Anh?"
Mơ hồ lên tiếng, hai bên thái dương truyền đến một cơn đau.
"Dự, mọi người đều đang đợi anh."
Lần đầu tiên trong đời Triệu Minh thấy bản thân không thể nắm bắt cục diện, anh không dám chắc mình đang ở thời điểm nào và chuẩn bị cần đối mặt với tình huống gì. Như đoán được lòng anh, La Thư Anh bình tĩnh lên tiếng.
"FBI đến rồi. Chúng ta ra tòa thôi."
FBI đến bắt người mà cũng phải chờ đối tượng từ từ tỉnh dậy, cũng là lần đầu. Khoan nói đến người cần bắt có thân phận quá mức đặc biệt, chỉ riêng dáng vẻ lạnh lùng đầy địch ý kia cũng đã khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
"Tiểu Anh, em đã làm gì rồi?"
Linh cảm của Triệu Minh quả nhiên vô cùng nhạy bén, anh vừa ngồi dậy vừa điềm đạm nhả ra mấy chữ.
"Dự, yên tâm. Lần này em giúp anh sắp xếp ổn thỏa."
"Trả lời anh."
La Thư Anh không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, lòng bàn tay nóng bỏng, truyền hơi ấm từ cô sang anh, cuối cùng hạ giọng nói.
"Dự, anh tin em không?"
Không khí trong phòng như trùng hẳn xuống, Triệu Minh thả lỏng tâm trạng, vươn tay một chút vừa vặn chạm tới đỉnh đầu La Thư Anh, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười.
"Tin."
Triệu Minh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đời này không thể trọn vẹn bên La Thư Anh.
Triệu Minh dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245531/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.