Tần Ngạo ngồi dựa lưng vào thành ghế phía sau, một tay nới lỏng cà vạt, tay còn lại đặt trên mặt bàn, những ngón tay gõ nhẹ tạo nên âm thanh lộc cộc. Cửa phòng bị Thiên Trường Khanh mở bật bằng một lực lớn vô cùng gấp gáp.
"Tần Ngạo, hắn đến rồi."
"Hắn?"
"Người đàn ông ở phía sau La Thư Anh."
Khác với dự đoán của Thiên Trường Khanh, Tần Ngạo nghe xong vẫn mang một bộ dạng vô cùng an nhàn, y rời khỏi ghế, bước vài bước đến cửa sổ sát đất. Từ đây nhìn xuống, tầm nhìn rất rộng, bao quát cả thành phố phồn hoa bên dưới, đường chân trời vàng rực, ánh nắng sáng bừng trên từng dải mây xanh ngắt.
Tần Ngạo thắt lại cà vạt, hai tay xỏ vào túi quần, Thiên Trường Khanh nhíu đôi lông mày, bóng lưng của người trước mặt vẫn thẳng tắp kiêu ngạo, giống như một pho tượng vững chắc uy nghiêm, chưa từng run sợ, chỉ có đáng sợ.
"Đến rồi. Còn không mời khách vào."
Sau câu nói, một cơn gió nhẹ từ đâu bất ngờ thổi qua, đủ làm những chiếc chuông nhỏ trên cổ tay Tần Ngạo khẽ rung lên.
Tần Ngạo không phải chưa từng suy nghĩ về người đàn ông ở phía sau La Thư Anh. Có thể đó là một vị lão gia nào đó đã ngoài 60 trên thương trường tình cờ mê mẩn cô. Cũng có thể là một doanh nhân giàu có ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh dị hợm. Hoặc là một trong số những chàng trai thời niên thiếu từng điên cuồng theo đuổi La Thư Anh.
Nhưng Tần Ngạo vạn lần không thể ngờ đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245477/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.