"Tần Ngạo, anh vĩnh viễn không thể quên La Thư Nhu trong tiệc sinh nhật năm 9 tuổi tỏa sáng như một cô côngchúa.
Vĩnh viễn không quên La Thư Nhu xinh xắn dễ thương luôn đi bên cạnh anh trên đường tới trường mỗi ngày.
Vĩnh viễn không quên buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên.
Vĩnh viễn không quên những bó hoa cúc họa mi nở rộ anh tặng chị ấy, vĩnh viễn không quên quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của hai người.
Tất nhiên, anh lại càng không quên thời khắc La Thư Nhu ở trong vòng tay anh, toàn thân đẫm máu, yếu ớt nói những lời cuối cùng.
Anh không quên giọt nước mắt nóng bỏng của La Thư Nhu rơi xuống mu bàn tay anh khiến trái tim anh như bị đốt cháy.
Thế nhưng, cũng chính anh đã dễ dàng quên.
Anh dễ dàng quên lần đầu gặp một cô bé lạc đường, dễ dàng quên ánh mắt trong suốt lấp lánh của cô ấy.
Anh dễ dàng quên lần hai gặp lại cô bé ngốc nghếch, quên lúc anh mời cô ấy đi ăn kem còn tặng một sợi dây chuyền rất đẹp.
Anh dễ dàng quên một La Thư Anh ngày nào cũng đi đằng sau anh trên đoạn đường tới trường.
Anh dễ dàng quên những mảnh ký ức tuy chắp vá nhưng cũng rất sâu đậm của chúng ta.
Anh cũng quên ngày La Thư Nhu ra đi, còn có một người ở phòng cấp cứu bên cạnh, đang trong tình trạng hấp hối. Nước mắt của cô gái ấy, anh biết không?
Anh không biết.
Không gì cả, không ai cả.
Anh quên em, rất dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245467/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.