Tô Nhược kí tên mình lên đơn li hôn. Lúc này cô vô cùng dứt khoát vì cô đã hạ quyết tâm. Nhưng khi thu tay lại, nước mắt cô lại rơi xuống. Tô Nhược ngồi thụp xuống, trước mắt người mình yêu, cô tháo gỡ tất cả sự mãnh mẹ mà khóc. Tô Nhược khóc như một đứa trẻ, khóc cho vơi đi, khóc cho nhẹ lòng, khóc cho tình yêu đơn phương của mình, khóc cho tất cả những gì cô đã làm.
Hàn Duật nhìn người con gái mình mang hận thù đang khóc không hiểu sao nảy sinh ra sự thương cảm. Vì dù gì cô cũng là con gái, vì dù gì cô cũng yêu anh. Nhưng giữa Tô Nhược và Hàn Duật lại có vô vàn khoảng cách ngăn cản khiến mãi mãi hai người như thêt đường thẳng song song, không có cách nào đến được với nhau.
Đêm hôm đó, hai con người mang hai nỗi muộn phiền mà thẫn thờ, mà mệt mỏi.
———————
Sáng hôm sau, bình minh lên từ rất sớm.
Hàn Duật cầm cốc cafe bước xuống sảnh đã nhìn thấy Tô Nhược kéo vali rời đi.
- " Tô Nhược "
Hàn Duật vội vàng gọi. Lúc này anh vô cùng sợ, một nỗi sợ vô hình bỗng nhiên bao chùm anh.
Tô Nhược quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh. Khuôn mặt Tô Nhược hiện rõ sự mệt mỏi, tiều tuỵ sau một đêm dài.
- " Dạ? Có chuyện gì sao? "
Hàn Duật hơi bối rối. Anh tiến lại gần phía cô, ngắm nhìn cô thật kỹ nhưng lại không nói gì.
Tô Nhược ngại ngùng trốn tránh, vội vàng cúi mặt đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc-tong-tai-lanh-khoc-cau-xin-buong-tha-2/2234799/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.