Mặc Đình Khâm ngồi bên giường bệnh, nhìn người đang nằm ngủ. Anh đưa tay, khẽ vén những sợi tóc dính trên mặt cô, lau đi lớp mồ hôi mờ sương còn đọng lại.
Hôm nay, sắc mặt Hàn Vi đã có khởi sắc, tình trạng sức khoẻ đã được hồi phục lại. Anh đã trao đổi rõ với bác sĩ để chắc chắn hơn, sau khi cô tỉnh dậy là có thể được về nhà.
Thấy Hàn Vi khẽ động đậy, Mặc Đình Khâm thu tay về, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng. Anh đứng thẳng lên, kéo chỉnh lại áo sơ mi của mình.
"Xuất viện được rồi! Ăn cơm bệnh viện ngon hơn cơm nhà à?"
Hàn Vi dụi dụi mắt, từ từ nhìn rõ gương mặt mà mình hằng mong nhớ, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Cô thấy anh đứng bên giường, hai tay khoanh trước ngực, sừng sững như một vị thần đang đưa ra phán quyết. Trái tim cô lại nhảy lên lỗi nhịp, nhớ lại cảm giác ấm áp tối qua.
Mặc Đình Khâm lấy túi giấy từ ghế sofa trong phòng, đặt lên trên giường. Khi nãy đã rời đi để mua nó cho cô, đây là lần đầu tiên anh phải đứng lựa quần áo cho phụ nữ, biết bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ từ nhân viên tư vấn bao quanh, nhìn chằm chằm từng cử động. Thật mệt mỏi!
"Quần áo hôm qua bẩn hết rồi!"
Hàn Vi kéo túi giấy lại gần, là một chiếc đầm trắng đơn giản, kiểu ngắn, khá trẻ trung và thanh lịch. Còn có cả.... nội y..?? Sau khi thấy món đồ đó, mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên, vội vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sau-man-kich/2814685/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.