Hai ánh mắt vô tình chạm vào trong giây lát. Khoảnh khắc Mặc Đình Khâm nhìn về phía mình, Hàn Vi vô thức chuyển đổi tầm nhìn, có chút lảng tránh. Xe của Nghiên Thế Đàm cũng đã đến, anh ta vậy mà lại cầm tay cô kéo vội.
Những giây phút ấm áp thoáng qua, cô đã quá ảo tưởng, quên mất anh vốn không dành cho cô. Gió lạnh, lòng buồn, nước mắt chực dâng trào, Hàn Vi cười..
"Tôi chưa muốn về, uống tiếp chứ?"
Nghiên Thế Đàm đã một tay kéo cửa xe, anh ta quay xuống nhìn khuôn mặt đang cố giả vờ rằng mình ổn, khoé mắt ấy lại long lanh lên, lấp lánh màn nước mỏng.
"Trời lạnh lắm, về thôi!"
Anh ta vẫn cầm vào cánh tay Hàn Vi, chui vào trong xe trước, định kéo cô vào theo. Giây phút cô chuẩn bị ngồi xuống băng ghế, một lực giữ chặt kéo ngược bên cánh tay còn lại.
Mặc Đình Khâm đến bên cạnh từ lúc nào. Hàn Vi bị giằng giữa hai người đàn ông. Cô có chút bài xích với anh, giãy tay ra nhưng vẫn bị giữ chặt.
"Tôi không thích cách mà Nghiên tổng đụng vào người của tôi! Vợ tôi đã có tôi lo, không phiền anh quản!"
Mặc Đình Khâm cau mày, lúc tách tay cô và Nghiên Thế Đàm ra, hơi men trên người Hàn Vi thoang thoảng, anh khó chịu. Cô vậy mà lại dám đi uống rượu với người đàn ông khác?
Nói rồi, Mặc Đình Khâm kéo nhanh Hàn Vi đi về phía xe mình, bỏ lại Nghiên Thế Đàm trong xe với cánh tay vẫn còn cứng đờ giữa không trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sau-man-kich/2814671/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.