Tại thành phố Y đông đúc nhộn nhịp, ai ai cũng đều có công việc của riêng họ, nhịp sống tại thời đại này ngày một nhanh bởi lẽ nếu dừng lại một chút ta sẽ bị bỏ lại phía sau.
Người ta thường nói thời gian còn là học sinh thời gian đẹp nhất của đời người nhưng đối với mỗi người lại là những trải nghiệm khác nhau.
Có người thời học sinh của họ chứa chan tình yêu thầm thích, đem lòng yêu một người. Có người lại nói kỉ niệm đẹp nhất của họ xung quanh với những người bạn khác nhau.
Tuy vậy nhưng không phải ai cũng có những kí ức và kỉ niệm đẹp như thế....họ phải chịu đựng sự khắc nghiệt và lời bàn tán từ xã hội thu nhỏ gọi là trường học ấy.
'' Ê.....cậu lùn nhỉ không ai nghĩ mày lớp mười đâu nhìn cứ như cấp một vậy. Cậu nhìn xem bọn lớp năm có khi còn cao hơn ấy. '' cô ta nén nụ cười khinh bỉ lại.
Cô lẳng lặng mỉm cười đáp '' Ừm....tớ biết trước giờ ai cũng nói thế ''.
Cô là Lưu Ninh đại tiểu thư của nhà họ Lưu nhưng chỉ vì ngoại hình không ưa nhìn và chiều cao khiêm tốn ấy cô luôn bị so sánh với người em gái của mình, bị mọi người khinh thường.
Các bạn cô vẫn không dừng lại mà nói tiếp '' Nè...hỏi thật cậu cao mét mấy vậy, đừng ngại...cứ nói thật đi..''
'' Tớ đoán chắc chưa được mét năm đúng không, đừng lo bây giờ con trai thích mấy đứa lùn lùn lắm, không lo ế ''
Lưu Ninh không trả lời chỉ ngồi nghe họ nói ra vào trong lòng có chút đau.
Bấy giờ cạnh bàn cô là người con trai có sức hút nhất lớp Bắc Hàn, anh ấy còn là con trai của nhà danh giá , mấy bọn con gái hay lấy cớ trò chuyện với cô để ngồi gần hơn ngắm cậu ấy, chuyện này cô cũng đã không lạ gì nữa rồi.
Bắc Hàn rất ít trò chuyện với mọi người nên đã không ít người con gái đã phải hụt hẫng vì tỏ tình với anh.
Bắc Hàn chán nản vô tình nhìn sang phía Lưu Ninh bị mấy đứa con gái trêu trọc về chiều cao chỉ lẳng lặng cười với họ
'' Rõ ràng là tổn thương nhưng lại lấy nụ cười để che lấp......'' anh nghĩ.
Trong mắt anh Lưu Ninh khác với những người con gái khác, cô ấy hoàn toàn không quá để ý đến xung quanh, cũng như tình yêu, cô chỉ chăm chú học hành. Nhìn thì khó gần nhưng thực chất lại rất thân thiện nhưng xung quanh cô chỉ toàn những người bằng mặt không bằng lòng.
Bắc Hàn thở dài nhìn Lưu Ninh một cách chăm chú.
Hôm nay là bàn cô và bàn trên phải ở lại làm nhiệm vụ trực nhật cuối giờ. Nhưng ai cũng lấy lý do của mình mà về mất cuối cùng chỉ còn lại Lưu Ninh ở lại.
Lưu Ninh mệt mỏi lau chiếc bản chi chít những vệt phấn đậm không khỏi chán nản.
Bỗng tiếng mở cửa vang lên, kèm theo giọng nói trầm ấm '' Có mình cậu ở lại ? ''
Lưu Ninh có chút giật mình '' Sao...sao cậu còn ở đây....''
'' Tôi....để quên chút đồ nên quay lại lấy...'' anh nói vậy chỉ vào bàn của mình.
Lưu Ninh cũng nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.
Bắc Hàn lấy đồ để quên, nhìn Lưu Ninh rồi lên tiếng '' Nếu họ đã không làm cùng sao cậu không về luôn....''
Cô không nhìn anh đáp '' Tớ không muốn mai bị phàn nàn ''
'' Cũng đâu phải mình cậu bị mắng '' buông lời anh tiến đến cầm chiếc khăn lau trên bàn giáo viên.
Lưu Ninh bất ngờ trước hành động của Bắc Hàn '' Cậu....đang làm gì vậy ''
Bắc Hàn đáp gọn '' Coi như tôi rảnh đi ''
'' Được thôi '' nói rồi cô để khăn xuống bàn cầm chổi lên quét lớp.
Trong lớp học chỉ còn hai người và âm thanh của những người chơi thể thao ngoài sân vang lên, không gian tĩnh lặng đến lạ.
Tiết thể dục có lẽ là tiết học mà Lưu Ninh ghét nhất vì mọi người đều phải hoạt động lúc đó sẽ là lúc mọi người lấy cô ra làm chủ đề bàn tán.
Bắc Hàn luôn là tâm điểm chú ý những lúc này, anh vừa thực hiện một động tác khó. Mọi người xung quanh vây quanh anh, tán dương, ngưỡng mộ. Mặc dù vậy trông anh có vẻ không mấy để tâm.
Những lúc thế này cô thấy thật ghen tị với anh, ánh mắt cô rơi vào bàn tay của Bắc Hàn đang đỏ lên có lẽ vừa nãy anh đã bị xước ở đâu đó.
'' Được rồi chúng ta nghỉ một lát nhé '' Thầy thể dục nói.
Bắc Hàn cũng nhanh chóng rời đi, anh lẳng lặng đi kiểm tra vết thương của mình.
Trong lúc anh đang loay hoay tìm thứ gì để lau khô những giọt máu đang rơi xuống.
'' Dùng cái này đi '' Lưu Ninh bước tới đưa ra trước mặt Bắc Hàn một chiếc khắn tay.
Bắc Hàn bất ngờ đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay '' Cảm ơn cậu...sao cậu biết..''
Lưu Ninh đáp '' Coi như việc cảm ơn vì đã lau bảng giúp tôi, chúng ta hòa ''
'' Ai ai cũng tán dương, ca ngợi mình họ gần như không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này vậy mà....'' anh nghĩ.
Sau chuyện này trong lòng Bắc Hàn đã có chút dao động trước người con gái ấy.
Tiếc cho một chuyện tình chớm nở ấy vào ngày hôm sau cô chủ nhiệm thông báo rằng Lưu Ninh đã chuyển trường do việc gia đình.
Tim Bắc Hàn hụt đi một nhịp, anh còn chưa kịp tỏ lòng mà cô đã rời đi rồi.
Điện thoại anh rung lên, Bắc Hàn ngó vào nó chợt nhận ra tin nhắn của Lưu Ninh.
'' Tạm biệt Bắc Hàn, mong rằng chúng ta có thể gặp lại trong tương lai '' dòng tin nhắn vỏn vẹn chỉ có thế.
Bắc Hàn hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ trầm ngâm thật lâu. Cô khiến trái tim anh dao động xong bỏ đi mà không nói một lời....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]