“Sau này sẽ chú ý hơn? Câu này con nói bao nhiêu lần rồi?” Mẹ chồng tôi vẫn không buông tha, “Tử Mạt, con phải nghĩ cho Hàm Đông chứ, nó là người đã có gia đình, thế mà giờ ngày nào cũng chỉ ở nhà có một mình, không ai chăm sóc cả, con nghĩ người ngoài sẽ nhìn nó như thế nào?”
“Con biết rồi, mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, con định vài ngày nữa sẽ bảo với chị là con không đến đó nữa, con nên quay trở lại làm ở bệnh viện thì hơn.”
Mẹ chồng luôn không hài lòng về việc tôi cứ luôn ở nhà chị, nhưng tôi không muốn về nhà cũng là có nguyên nhân, chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Dù vậy, sau khi trải qua việc tối qua và hôm nay thì tôi lại thấy tốt nhất phải rời khỏi nhà của chị, làm thế thì mẹ chồng cũng không cằn nhằn nữa.
“Cô nói sao? Quay lại làm việc à?” Nhưng không ngờ mẹ chồng không những không vui mà ngược lại còn tức giận hơn, “Tôi mới nói cô vài câu thôi, cô lại giở chứng rồi? Cô quay lại bệnh viện làm thì có được lương gấp đôi không? Cô làm thế là muốn dằn mặt tôi à?”
Tôi giận đến mức không nói nên lời.
Muốn tôi phải ở nhà, nhưng lại muốn tôi phải mang lương gấp đôi về, trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như thế?
“Mẹ, có chuyện gì thế?” Mã Hàm Đông mở cửa phòng ngủ bước ra, vuốt lại mái tóc rối, dụi dụi mắt hỏi, “Tử Mạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sai-lam/2414791/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.