Bố chồng tôi mất sớm, mẹ chồng một mình nuôi nấng con trai quả thực không dễ dàng, nhưng bà ấy cũng không thể có sự chiếm hữu biến thái như thế với chồng tôi được.
Bất kì việc gì cũng phải nghe theo bà ấy, bà ấy không cho phép ai cùng chia sẻ con trai, bao gồm cả người là vợ như tôi, hễ tôi có chút ý kiến bất hòa là bà ấy liền khóc lóc bù lu bù loa, chồng tôi thì lại luôn bắt tôi phải xuống nước cúi đầu xin lỗi, suốt hai năm nay, tôi thật sự chịu đựng quá đủ rồi.
Ở lại bên nhà chị, không gặp họ nữa, tôi cảm thấy đỡ phiền hơn, nhưng anh rể lại làm như thế với tôi, khiến trong lòng tôi rất rối, cho dù quay về nhà có phải chịu uất ức thì tôi cũng không thể tiếp tục ở lại nhà chị nữa.
Vừa rồi chồng tôi vừa trách móc tôi thì sự uất ức và phẫn nộ trong lòng tôi đã không kiềm nén được nữa, tại sao tôi phải chịu đựng nhiều như thế? Tôi đáng chết đến thế ư?
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, Tử Mạt chỉ nói đùa thôi, cô ấy không có ý gì đâu.” Mã Hàm Đông toát cả mồ hôi, dáng vẻ sợ sệt như sắp bị tử hình, “Con sẽ bảo ban cô ấy, mẹ đừng khóc nữa có được không?”
“Số của mẹ khổ thế đấy, con cứ mặc kệ mẹ đi, đi mà an ủi vợ con ấy, bây giờ mẹ chi bằng đi chết cho xong…” Đào Tịnh Mẫn vừa khóc vừa đứng dậy đi vào phòng rồi sập cửa lại.
“Mẹ!” Mã Hàm Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sai-lam/2414789/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.