Tư Mỹ làm theo lời Cảnh Nghi, chạy đến cởi áo tên áo đen ra. Khẩn trương dùng nó chà mạnh vào các vách tường, việc làm này nhằm mục đích loại bỏ đi dấu vết, đặt biệt là dấu vân tay của anh và cô.
Hoàn thành nhiệm vụ, Tư Mỹ chạy đến chỗ anh, lại hỏi tiếp theo phải làm gì. Chỉ thấy Cảnh Nghi lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, đưa nó cho cô. Bảo cô nhấp vào danh bạ, chọn số được lưu tên là các dấu sao (**),rồi bấm gọi.
Đầu dây bên kia được kết nối, một giọng nói vang lên, đó là người của tổ chức Bạch Mê Dược. Cảnh Nghi vội vàng đọc lên địa chỉ nơi anh và cô đang ở. Báo hiệu cho tổ chức chuẩn bị một chiếc xe đến đón.
Người bên trong điện thoại không trả lời, chỉ để lại một ám hiệu bằng âm thanh. Đó là một tiếng huýt sáo dài và một tiếng gõ lớn, rồi cúp máy. Tư Mỹ không hiểu nó có ý nghĩa gì. Chỉ nhìn thấy Cảnh Nghi với vẻ mặt đầy suy tính. Anh vội vàng cất điện thoại và khẩu súng vào túi. Quay sang nhìn Tư Mỹ rồi nói.
- Cảnh sát sẽ đánh hơi tìm đến nhanh thôi. Cô không muốn ngồi tù vì tội giết người thì đi cùng tôi.
Tư Mỹ vội vàng chạy đến, đỡ anh đứng dậy, rồi cả hai dìu dắt nhau đi ra phía sau căn nhà hoang. Đi được một lúc, thì ra đến đường lớn. Một chiếc xe bốn bánh đang đậu chờ sẵn ở đó, bên dưới một tán cây to. Chiếc xe bốn bánh khéo léo ẩn mình đằng sau những tán cây, để thoát khỏi sự giám sát của camera đường phố.
Một người thanh niên mang kính râm, mặc áo vest chỉn chu bước xuống. Nhìn thấy Cảnh Nghi liền cúi đầu chào hỏi, rồi mở cửa xe mời anh vào trong. Cảnh Nghi nhìn sang Tư Mỹ, ra hiệu cho cô vào trước, anh ngồi vào sau. Khi cả hai đã an toàn ngồi ngay ngắn trên xe, Cảnh Nghi hạ cửa kính xe xuống. Ra hiệu cho người thanh niên ghé đầu vào, anh lạnh lùng đưa ra một mệnh lệnh.
- Xử lý căn nhà đó đi.
Người thanh niên gật đầu nhận lệnh, rồi lập tức chạy đến căn nhà hoang. Chờ khoảng mười lăm phút sau, người thanh niên quay trở lại, báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, rồi vội vàng ngồi vào ghế tài xế. Giây phút anh vừa bước lên xe, thì căn nhà hoang cũng nổ tung. Ngọn lửa bốc lên cao, đỏ rực cả một vùng.
Cùng lúc đó, những tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu hỏa và cả xe cứu thương inh ỏi vang lên, làm náo động cả một khu vực. Vương Cảnh Nghi ngồi trên xe với ánh mắt lạnh lùng hướng nhìn về phía căn nhà hoang, rồi xua tay ra hiệu cho người thanh niên lái xe đi.
Đến khi chiếc xe lăn bánh, Lưu Tư Mỹ mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân vẫn đang run lên cầm cập. Cô nắm chặt tay mình lại, để tự trấn an chính mình.
Tư Mỹ đã trải qua một buổi tối thật đáng sợ. Nhưng lại đáng sợ hơn khi nghe được bí mật về người đang tìm cách truy sát Cảnh Nghi.
- Đã điều tra ra được lão già đang muốn bắt tôi chưa?
- Kẻ đó hành động khéo léo lắm ông chủ. Chúng tôi vẫn chưa tìm được một dấu vết nhỏ nào cả.
- Chết tiệt... lão già mà bọn áo đen nhắc đến rốt cuộc là kẻ nào chứ?
- Ông chủ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra ra danh tính của lão sớm thôi.
Thông qua cuộc trò chuyện trên xe của anh và người thanh niên. Tư Mỹ có thể nhận ra, trở thành một tên trùm tội phạm như anh. Ngoài việc trốn chạy trước cảnh sát, còn phải trốn chạy khỏi kẻ thù.
Tư Mỹ ngồi thả hồn theo suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, vô tình cô nhìn
- Xử lý căn nhà đó đi.
Người thanh niên gật đầu nhận lệnh, rồi lập tức chạy đến căn nhà hoang. Chờ khoảng mười lăm phút sau, người thanh niên quay trở lại, báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, rồi vội vàng ngồi vào ghế tài xế. Giây phút anh vừa bước lên xe, thì căn nhà hoang cũng nổ tung. Ngọn lửa bốc lên cao, đỏ rực cả một vùng.
Cùng lúc đó, những tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu hỏa và cả xe cứu thương inh ỏi vang lên, làm náo động cả một khu vực. Vương Cảnh Nghi ngồi trên xe với ánh mắt lạnh lùng hướng nhìn về phía căn nhà hoang, rồi xua tay ra hiệu cho người thanh niên lái xe đi.
Đến khi chiếc xe lăn bánh, Lưu Tư Mỹ mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân vẫn đang run lên cầm cập. Cô nắm chặt tay mình lại, để tự trấn an chính mình.
Tư Mỹ đã trải qua một buổi tối thật đáng sợ. Nhưng lại đáng sợ hơn khi nghe được bí mật về người đang tìm cách truy sát Cảnh Nghi.
- Đã điều tra ra được lão già đang muốn bắt tôi chưa?
- Kẻ đó hành động khéo léo lắm ông chủ. Chúng tôi vẫn chưa tìm được một dấu vết nhỏ nào cả.
- Chết tiệt... lão già mà bọn áo đen nhắc đến rốt cuộc là kẻ nào chứ?
- Ông chủ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra ra danh tính của lão sớm thôi.
Thông qua cuộc trò chuyện trên xe của anh và người thanh niên. Tư Mỹ có thể nhận ra, trở thành một tên trùm tội phạm như anh. Ngoài việc trốn chạy trước cảnh sát, còn phải trốn chạy khỏi kẻ thù.
Tư Mỹ ngồi thả hồn theo suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, vô tình cô nhìn sang Cảnh Nghi. Với vô vàn vết thương trên cơ thể và một viên đạn còn nằm ngay trên vai. Máu ở nơi đó không ngừng chảy ra, nhỏ từng giọt rơi xuống xe. Tư Mỹ vừa hoảng sợ lại vừa lo lắng. Bất giác cô cất giọng lên hỏi anh.
- Vết thương của anh nghiêm trọng quá, có cần đi đến bệnh viện không?
- Cô điên à? Đi đến bệnh viện khác nào tự nộp mình cho cảnh sát?
- Vậy phải làm sao đây? Máu chảy như thế này mãi anh sẽ chết mất.
- Tôi chết không phải cô nên vui sao? Vừa không phải trả nợ, lại còn là vợ hợp pháp, được hưởng cả một gia tài còn gì?
- Tôi không phải loại người như anh, anh chỉ biết nghĩ như thế thôi à?
- Sao cũng được, cứ về dinh thự trước đã.
Tư Mỹ nhìn Cảnh Nghi một lúc, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh quay trở về dinh thự. Trên cơ thể cũng vô vàn những vết thương chẳng chịt và bê bết máu. Trong vô thức cô lại cất giọng.
- Cảnh Nghi... lần trước anh bê bết máu trở về dinh thự có phải cũng xảy ra chuyện như thế này?
Anh nhìn cô với ánh mắt hơi khó chịu một lúc, rồi khẽ gật đầu thừa nhận. Tư Mỹ ngầm hiểu ra cuộc sống của Cảnh Nghi không hề dễ dàng. Tuy là người đứng đầu của một tổ chức, nhưng mạng sống lại vô cùng mong manh. Có thể bị người khác truy sát bất cứ lúc nào. Chả trách anh luôn có suy nghĩ nghi ngờ người khác.
Tư Mỹ nhìn Cảnh Nghi sắc mặt mỗi lúc một nhợt nhạt đi, lòng thương người của cô lại trỗi dậy. Vừa hay cô nhìn thấy một hộp thuốc sơ cứu được treo ở trên nóc xe. Cô vươn người lên bắt lấy hộp thuốc rồi bắt đầu sơ cứu giúp Cảnh Nghi.
- Để tôi giúp anh cầm máu lại trước, cứ như thế này không ổn đâu.
- Cô có biết làm không?
- Lần trước cũng là tôi giúp anh còn gì?
- Được rồi... làm gì thì làm nhanh đi...
Tư Mỹ nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo đẫm máu của anh xuống. Bắt đầu xử lý từ vết thương nhỏ nhất, rồi đến vết thương lớn. Sau khi đã băng bó tạm thời cho những vết thương đó. Tư Mỹ lại nhìn lên vai anh lần nữa.
Viên đạn vẫn còn ghim ở đó, nhưng thật may mắn nó chưa đâm quá sâu vào da thịt. Cô dùng kẹp nhẹ nhàng gắp nó ra bên ngoài, rồi dùng băng vải quấn chặt vết thương, giúp anh cầm máu.
Các vết thương tạm thời đã được khử trùng và cầm máu xong, sắc mặt của Cảnh Nghi cũng trở nên khá hơn. Anh lặng lẽ đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn sang Tư Mỹ, rặn mãi mới nói được hai từ "cảm ơn". Sau đó anh ngã lưng vào tựa ghế rồi ngủ thiếp đi.
Đến khi đồng hồ chỉ điểm ba giờ sáng, chiếc xe chở Cảnh Nghi và Tư Mỹ ngừng bánh ngay trước dinh thự. Cô gọi anh tỉnh dậy rồi cùng với người thanh niên dìu anh lên phòng, để anh nằm ngay ngắn trên giường ngủ. Cô chu đáo pha một ít nước ấm, lau dọn cơ thể còn đang dính đầy máu khô giúp anh.
Quần quật cả một lúc, cuối cùng cũng xong. Tư Mỹ ngồi xuống bên cạnh giường ngủ, tựa lưng vào tường, tự ôm lấy chính mình sau khi đã trải qua một chuyến đi kinh hoàng, cùng Cảnh Nghi đến tổ chức Bạch Mê Dược.
Rồi lại bị cuốn vào trận chiến trả thù riêng của anh. Điều quan trọng nhất vẫn là, cô đã tự tay cầm súng bắn chết người. Cô khẽ nhìn xuống đôi bàn tay của mình mà không khỏi bàng hoàng. Càng hồi tưởng lại, cô càng cảm thấy sợ hãi. Thế rồi, với gương mặt buồn bã cô tựa vào cạnh giường, rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Mặt Trời đã lên cao, Cảnh Nghi cựa quậy tỉnh dậy, sau một đêm dài đau đớn. Anh trở mình nghiêng sang trái, nhìn thấy Tư Mỹ đang ngồi tựa đầu vào giường mà ngủ say sưa.
Miệng anh lúc này đã khát đến khô cả cổ. Ly nước lại được đặt ở khá xa, những vết thương chưa lành không cho phép anh di chuyển nhiều.
Nhìn thấy Tư Mỹ, anh vô thức đưa tay ra, khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn, khiến cô chợt bừng tỉnh.
- Cô có thể rót giúp tôi một ly nước không?
- Anh tỉnh rồi à? Để tôi đi rót nước cho, anh cứ nằm ở đó đi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]