Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tần Bác Nguyên, quản gia bị tiếng hét của Tần Bác Nguyên ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng gọi điện thoại.
Người làm vừa hoảng hốt, vừa sợ hãi không thôi.
Chưa đến mười phút, xe cấp cứu cũng đã đến nhà họ Tần, cậu út Tần Bác Nghiên cùng y tá đưa ông cụ Tần đến bệnh viện.
Sương Ngọc Nhi nhìn cậu út ở trên xe cấp cứu, đôi mắt đen nhìn về phía ông cụ, lạnh giọng nói: " Ông ngoại, con sẽ tìm ra thủ phạm hại ông, đến khi con đến bệnh viện ông nhất định phải cố gắng đấy. "
Cô nói xong, lại nhìn về phía cậu út Tần Bác Nghiên: " Cậu Út, ông ngoại phải nhờ cậu rồi. "
Cậu út Tần Bác Nghiên khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô cháu gái bảo: " Cháu đó, đừng có quá lo lắng, ông ngoại sẽ không sao đâu. "
Cô chỉ gật đầu không đáp, đưa mắt nhìn xe cấp cứu rời khỏi Tần gia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chỉ còn lại tia sắt lạnh, không còn chút ấm áp nào.
Đi vào bên trong, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở phòng khách, nét mặt lạnh tanh, khàn giọng nói: " Tôi cho các người thời gian ba giây để bước ra đây, nếu quá thời gian thì đừng có trách Sương Ngọc Nhi tôi vô tình. "
Sắc lạnh được hạ xuống, người làm trong Tần gia không khỏi lo sợ, vì họ chưa bao giờ nhìn thấy được mặc khác của tiểu thư nhỏ.
Nhưng e rằng sau hôm nay người làm Tần gia phải e ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-vuong-tong-cung-chieu-vo-nho/2771961/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.