Bác sĩ vừa dứt lời, thế giới của Sương Ngọc Nhi đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô không thể ngờ ông ngoại đã không còn...
Vậy là sau này cô đã không còn nhìn thấy ông, cũng như được nghe tiếng của ông nữa rồi....
" Ông ngoại..."
Vừa gọi, Sương Ngọc Nhi chạy vào bên trong phòng cấp cứu, nước mắt của cô thi nhau rơi xuống, nhìn trên giường bệnh, y tá đã chùm vải trắng lên khuôn mặt ông.
Thấy cảnh đó, cô chạy thật nhanh đến giường bệnh, ôm lấy ông, giọng nói hơi khàn: " Ông ngoại... ông đang đùa cháu phải không? Ông không thể nào rời khỏi cháu như vậy. "
" Ông ngoại, ông đừng đùa cháu mà... "
" Ông mau ngồi dậy chơi cùng cháu đi..."
" Đúng rồi, ông ngoại, ván cờ hôm nay cháu và ông vẫn chưa chơi xong đâu. Ông đừng có ngủ để tránh cháu nhé. "
" Ông ngoại sợ thua mới ngủ lâu như vậy vậy sau? "
" Ông ngoại, ông mà còn ngủ nữa sẽ biến thành heo con đấy? "
Vừa gọi, Sương Ngọc Nhi vừa lay người ông cụ Tần.
Nhìn vào, không ai không đau lòng khi nhìn thấy cô như thế.
Cậu út Tần Bác Nghiên nhìn cô mà đau lòng, cậu Út liền đi đến ôm cô vào lòng: " Bé Ý, ông ngoại cháu mất rồi. Cháu đừng có như vậy nữa. Ông ngoại cháu ở trên thiên đàng nhìn cháu như vậy sẽ rất đau lòng đó. "
" Nghe lời cậu, chúng ta ra ngoài làm thủ tục để đưa ông về nhà nào. " cậu út Tần Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-vuong-tong-cung-chieu-vo-nho/2771960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.