Dù hồi ức có đẹp đến mấy, giờ đây cô chỉ còn có thể nhìn vật nhớ người.
Dù đau lòng đến mấy, Sương Ngọc Nhi cũng chỉ cố gắng tỏa ra mạnh mẽ để che giấu nổi đau.
Lúc này, ở phía sau lưng truyền đến vài tiếng bước chân đang duy chuyển đến chỗ cô đang ngồi.
" Cháu gái ngoan, sau khi ông cụ mất, cháu cảm thấy sau khi được hưởng phân nữa số tài sản của ông? " Người phụ nữ lên tiếng vừa rồi không ai khác chính là cô cả Tần Ngân Khánh.
Nghe thấy giọng nói chanh chua của bà ta, Sương Ngọc Nhi nhíu mày, cười lạnh: " Oh, còn tưởng là ai hóa ra là cô cả?
Sau vậy? Đừng nói với tôi là cô không thể chờ nổi sau được luật sư công bố việc duy chúc à?"
Cô cả Tần Ngân Khánh bị Sương Ngọc Nhi nói chúng tim đen liền tức giận, gầm gừ hét lớn: " Con oắc con, mày nói như vậy là có ý gì? "
" Ý gì thì bà tự hiểu đi! " Sương Ngọc Nhi lười nói với bà ta, nên dứt khoát đứng dậy rời khỏi sân vườn.
Tần Ngân Khánh muốn nói thêm, nhưng người đàn ông bên cạnh kéo tay bà lại, nhìn cô lên tiếng: " Bé Ý, dượng biết con có thành kiến với dì cả con. Nhưng con cũng nên nghe dượng khuyên vài câu. Được không? "
Sương Ngọc Nhi nhíu mày nhìn ông, cười nhạt, đây không phải là ông chồng rượu chè be bét của dì cả cô sau.
Hôm nay cũng không ngờ sẽ gặp được.
" Muốn khuyên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-vuong-tong-cung-chieu-vo-nho/2771957/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.