Âu Dương Nhược Phi ngắt lời Lưu Hân Nghiên, "Hân Nghiên, em đừng hiểu lầm. Anh làm tất cả những điều này không có ý gì khác, đều là việc công.
Hơn nữa, nói gì thì nói, chúng ta cũng lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể. Cho dù đã hủy hôn, cũng không cần phải trở thành kẻ thù như vậy. Anh thấy thái độ của em với anh có vấn đề đấy.
Anh thì quang minh chính đại, nên mới không kiêng dè mấy chuyện này. Ngược lại là em, cứ cố tình né tránh anh. Trong lòng em có thật sự thanh thản như vẻ ngoài không? Anh hy vọng em không đem cảm xúc cá nhân vào công việc. Đó là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất."
"Anh mù..."
Kiều Giang Tâm bật dậy định chửi.
Lưu Hân Nghiên sầm mặt giữ cô lại, "Giang Tâm, đừng nói nữa."
Giọng cô mang theo sự tức giận không thể che giấu.
Âu Dương Nhược Phi thấy vậy, gật đầu với hai người, rồi bưng hộp cơm đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, anh ta còn quay lại nhìn Kiều Giang Tâm một cái, ánh mắt lạnh băng.
Đợi người đi rồi, Lưu Hân Nghiên mới cố nặn ra một nụ cười khó coi, gắp cho Kiều Giang Tâm hai đũa tai heo, "Ăn đi em."
Kiều Giang Tâm có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô.
"Chị không sao chứ?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi một cái, mắt Lưu Hân Nghiên đỏ hoe.
Cô lau vội khóe mắt, "Giang Tâm, chị không muốn làm nữa."
"Chị vốn dĩ đã không thích làm y tá. Hồi đó chị thi vào trường y tá cũng là vì hắn. Em thấy rồi đấy, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004660/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.