"Hắn đang đi tới kìa ~", Kiều Giang Tâm hạ giọng.
Lưu Hân Nghiên sầm mặt cúi đầu, cũng hạ giọng, "Bị thần kinh à? Tới đây làm gì? Đi về phía mình sao?"
Vừa dứt lời, khóe mắt cô đã thấy một đôi giày da màu đen dừng lại ngay bên cạnh.
"Hân Nghiên, trùng hợp quá. Em cũng giờ này mới ăn cơm à?"
Giọng Âu Dương Nhược Phi rất ôn hòa, trên mặt cũng nở nụ cười ấm áp.
Lưu Hân Nghiên lạnh mặt, "Ừ. Bác sĩ Âu Dương đi thong thả, không tiễn."
Âu Dương Nhược Phi lại ngồi thẳng xuống chiếc ghế bên cạnh, "Anh cũng vừa lấy cơm, còn chưa kịp ăn. Vừa hay thấy em nên qua chào một tiếng."
Nói xong, anh ta mở hộp cơm của mình ra, ra hiệu cho Lưu Hân Nghiên xem, bên trong đúng là cơm mới ăn được hai miếng.
Thấy Lưu Hân Nghiên mặt mày lạnh nhạt, trong mắt Âu Dương Nhược Phi lóe lên một tia u ám, anh ta quay sang nhìn Kiều Giang Tâm.
"Bạn em à? Hân Nghiên, không giới thiệu một chút sao?"
Lưu Hân Nghiên vẫn không lên tiếng, toàn thân toát ra cái khí chất "tôi không muốn nói chuyện với anh".
Nhưng Âu Dương Nhược Phi không để tâm, anh ta chủ động vươn tay về phía Kiều Giang Tâm, "Chào đồng chí, tôi là Âu Dương Nhược Phi."
Kiều Giang Tâm không đưa tay ra, chỉ nhàn nhạt nói, "Đã gặp rồi. Trước đây ở bệnh viện thủ đô."
Âu Dương Nhược Phi lúc này mới nhớ ra, đây là nữ đồng chí đi theo Cố Vân Châu lúc anh lên thủ đô chữa bệnh.
"Ôi, xin lỗi, xin lỗi. Xem trí nhớ của tôi này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004659/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.