“Ngồi đi.” Cố Khánh Dũng chỉ vào chiếc ghế đối diện. Cố Hồng Bân thấy cảm xúc của cha mình tạm coi là ổn định, trái tim treo lơ lửng lúc này mới dám nhẹ nhàng đặt xuống. Cố Khánh Dũng thở dài: “Vân Châu lần này, xem ra đã thật sự ly tâm với gia đình.”
Cố Hồng Bân khô khốc, không biết nên nói gì cho phải: “Ba, nó chỉ là nhất thời chưa thông suốt thôi. Chờ nó lớn thêm chút nữa, trưởng thành rồi, sẽ hiểu được nỗi khổ của gia đình.”
Cố Khánh Dũng không thèm để ý đến lời an ủi sáo rỗng của con trai, ông nói thẳng: “Tuổi nó cũng không còn nhỏ. Nếu thân thể đã khỏe mạnh, thì chuyện hôn sự cũng nên đưa vào lịch trình.” “Đàn ông đều vậy. Sau khi thành gia, có vợ có con, trái tim mới có chỗ neo đậu, có ràng buộc, có nhung nhớ. Tương lai có con dâu ở giữa điều hòa, quan hệ của các con cũng có thể từ từ hàn gắn. Chung quy vẫn là người một nhà, là huyết thống thân tình, không thể cứ căng thẳng mãi như vậy…”
...
Ở một nơi khác, Cố Vân Châu hoàn toàn không biết gia đình đã bắt đầu tính kế chuyện hôn sự của mình. Anh đang ngồi đối diện bàn trà, trò chuyện cùng lão sư (thầy) của mình, Đàm Thanh Lâm. Đàm Thanh Lâm sửa lại tấm chăn đắp trên chân: “Ngày Tết đoàn viên, khó có được con còn chạy qua đây một chuyến.”
Vẻ mặt Cố Vân Châu lúc này thư thái hơn hẳn khi ở nhà họ Cố: “Con thà ở đây với thầy còn hơn phải về đó diễn kịch với họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004636/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.