Câu hỏi của Cố Vân Châu như một nhát dao, khiến Cố Khánh Dũng không thể đối diện. Một lúc lâu sau, ông mới khô khốc nói: “Ta là chủ gia đình. Xả tiểu gia vì đại gia. Ta chỉ có thể vì đại cục.”
Cố Vân Châu mắt đỏ ngầu: “Trước đây ngài cũng nói như vậy, bảo con vì Cố gia mà chiến đấu. Con đã nghe lời ngài. Con coi lời ngài là tín niệm. Kết quả thì sao?” “‘Hắn’ ham công, không nghe chỉ huy, hành động một mình, làm hỏng toàn bộ nhiệm vụ. Con đem mạng mình ra để xoay chuyển tình thế, suýt nữa c.h.ế.t trên chiến trường. Cuối cùng, công lao lại rơi vào đầu kẻ phạm sai lầm. Ngài nói xem, có trớ trêu không?”
Anh hít sâu một hơi: “Chuyện đó không nói. Loạt thao tác sau đó của Cố gia mới khiến con rét lạnh. Các người vì để hắn đứng vững, vì muốn mượn quan hệ của Lưu gia, đã cướp Lưu Hân Duyệt cho hắn.” “Cho hắn rồi, lại sợ người ta dị nghị, nên các người kiên quyết ép con, một người đang mang trọng thương, phải rời khỏi Tế Châu. Tình trạng của con lúc đó, các người không biết sao?” “Các người không chỉ là cướp vợ, mà còn là sỉ nhục. Các người căn bản không coi mạng của con ra gì!”
Cố Vân Châu gằn giọng, đầy bi thống: “Gia gia! Con là một con người! Một con người sống sờ sờ! Con không phải một quân cờ trong tay ngài!”
Cố Khánh Dũng sụp đổ. Ông vội giải thích: “Vân Châu, con hiểu lầm rồi! Con là người thừa kế ta bồi dưỡng, sao có thể là quân cờ…” “Gia gia!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004635/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.