Lưu Hân Nghiên đưa Tráng Tráng về cho Di Bảy xong, cô quay lại nhà ăn nhưng không thấy Bành Chí Hoa đâu nữa. Cô tìm khắp lượt không thấy, nghĩ rằng anh uống say nên về trước. “Mình đã bảo chờ, sao lại tự ý về trước rồi?” Cô nhìn quanh một lần nữa rồi xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Âu Dương Nhược Phi đã chặn đường cô. “Hân Nghiên.” Lưu Hân Nghiên nhìn người đàn ông chắn trước mặt, cô lách sang trái để vòng qua. Anh ta không cản, mà lặng lẽ đi theo sau. “Hân Nghiên, anh xin lỗi. Trước đây là anh quá khốn nạn. Anh không biết Vu Hồng Hồng có ý đồ riêng. Anh cũng không biết… phần sủi cảo thịt lừa kia lại quý giá với em đến vậy.” “Anh sai rồi. Anh đã xem nhẹ em. Anh không phải là một vị hôn phu đủ tư cách. Anh đã bị Vu Hồng Hồng che mắt. Lúc đó em xách hành lý đi, anh lại không hề để ý. Em nhất định đã rất đau khổ.”
Lưu Hân Nghiên dừng bước: “Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì đừng đi theo tôi nữa. Tôi bây giờ không hề đau khổ. Tôi còn phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh trước đây đã luôn kéo tôi lại, nếu không, tôi đã không thể đến với Bành đại ca.” “Cảm ơn anh.” Vẻ mặt Lưu Hân Nghiên vô cùng thành khẩn. Cô thật lòng cảm tạ.
Âu Dương Nhược Phi nhìn chằm chằm vào mắt cô. Trong mắt cô không còn một tia tình cảm, phẳng lặng đến mức khiến trái tim anh tan nát. “Hân Nghiên… chúng ta… sao lại ra nông nỗi này?” Lưu Hân Nghiên nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004626/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.