Kiều Hữu Phúc nói chuyện với Kiều Giang Tâm một lúc, rồi mới quay sang Cố Vân Châu.
“Đồng chí Cố, sức khỏe của cậu khá hơn rồi chứ?”
Cố Vân Châu ưỡn ngực: “Bác Kiều, lần này trong họa có phúc, cháu khỏi hẳn rồi. Sau này cũng như người bình thường. Ra Tết chắc là cháu phải về đơn vị.”
“Đây, cũng là vất vả Giang Tâm đi cùng một chuyến. Vừa về đến Ninh Huyện là em ấy đòi về thăm hai bác ngay. Cháu cũng tiện đường mua chút quà, gọi là tấm lòng. Cảm ơn đồng chí Giang Tâm đã nhiệt tình, tốt bụng, đi cùng chúng cháu.”
Tuy Kiều Giang Tâm không muốn công khai chuyện hai người, nhưng Cố Vân Châu vẫn mua quà, nhân danh cảm ơn Kiều Giang Tâm đã đi cùng, để ghi điểm trước mặt người nhà họ Kiều.
Kiều Hữu Phúc cũng mừng cho Cố Vân Châu: “Thế thì tốt quá! Người tốt như cậu thì phải được báo đáp. Ông cậu của cậu mà biết tin này, chắc ông ấy mừng rớt nước mắt. Thời gian cậu đi thủ đô, ông ấy nhắc suốt.”
Vì thường xuyên mượn xe bò của ông Trình, lại thêm việc Lưu Hân Nghiên, Cố Vân Châu và Kiều Giang Tâm thân thiết, nên ông Trình cũng qua lại nhiều với nhà họ Kiều.
Sau khi Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên chuyển lên Ninh Huyện, ông Trình ở một mình buồn, tối tối thường qua nhà họ Kiều ngồi chơi. Anh em Kiều Hữu Phúc nói chuyện rất hợp với ông.
Hơn nữa, ông Trình không thiếu tiền, nhưng nấu ăn lại dở, nên ông thường mua thức ăn, xách sang nhà họ Kiều ăn ké. Giờ quan hệ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004598/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.