“Vì mày tao đã chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu tội? Mang thai mày tám tháng tao còn phải gánh nước tưới đồng! Chỉ vì mày là con gái, tao đến ở cữ cũng không được! Mày b.ú sữa tao mà lớn, từng bãi tã, bãi cứt của mày đều là do tao dọn! Là tao liều mạng đưa mày lên thành phố! Giờ mày đối xử với tao như thế à?”
“Mày nói mày không phải bạch nhãn lang thì mày là cái gì? Con không chê mẹ khó, ch.ó không chê chủ nghèo! Tao làm vì mày chưa đủ nhiều sao? Mày còn mặt mũi nào mà hận tao?”
“Sớm biết mày là cái loại này, lúc mày vừa đẻ ra, tao đã nghe lời bà nội mày, vứt thẳng mày lên núi Đại Lĩnh cho xong! Để khỏi phải nuôi ra cái đồ m.á.u lạnh, vô tình, bất hiếu, bạch nhãn lang như mày!”
Nghe những lời c.h.ử.i rủa cay độc của Lưu A Hoa, Quả Đào cũng mất hết lý trí.
Cô trợn mắt, gào lên: “Con có bắt mẹ sinh con ra không? Con có cầu xin mẹ đẻ con ra không? Tại sao mẹ lại sinh con ra? Tại sao mẹ lại đẻ con ra?”
“Tại sao lúc đó mẹ không vứt con lên núi Đại Lĩnh đi? Tại sao không vứt con lên núi, để con c.h.ế.t sớm cho rồi?”
“Con có muốn đầu thai vào bụng mẹ không? Mẹ thiếu tiền cứu mạng à? Hay mẹ sắp c.h.ế.t đói mà con không cho mẹ ăn?”
“Sao mẹ không đi ép anh cả, sao không đi ép thằng Ba? Chẳng phải vì con là con gái sao? Các người ai cũng ép con, có phải các người muốn ép c.h.ế.t con thì mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004594/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.