Lưu A Hoa đi rồi, Quả Đào cả ngày cứ trầm mặc, hễ rảnh ra là lại ngồi thẫn thờ.
Kiều Giang Tâm sau khi ăn uống, tắm rửa xong xuôi thì lăn ra ngủ bù. Chuyến đi từ thủ đô về, dù là nằm giường mềm nhưng cũng mệt mỏi rã rời, nên cô không hề phát hiện ra sự khác thường của Quả Đào.
Lưu A Hà thì rõ mọi chuyện hơn, nhưng Lưu A Hoa là chị ruột của bà, hơn nữa suy nghĩ của bà cũng giống hệt chị mình: con cái kiếm được tiền không đưa cho gia đình chẳng lẽ còn tự mình giữ lấy? Quả Đào còn chưa gả đi, Lưu A Hoa đường đường là mẹ ruột, đòi tiền con gái là chuyện hiển nhiên. Nếu đổi lại là con cái của bà đi làm, bà cũng không đời nào để chúng nó giữ hết tiền lương.
Cả nhà phải đồng lòng góp sức thì gia đình mới ngày càng đi lên được, huống hồ tiền bà kiếm được cũng đều đưa về nhà cả đấy thôi.
Vì vậy, bà cũng chỉ lựa lời an ủi Quả Đào vài câu, nào là Lưu A Hoa rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột, nào là Quả Đào phải biết hiếu thuận.
Quả Đào nặn ra một nụ cười gượng gạo, đáp lại: “Con biết rồi, dì Hai.”
Ở một diễn biến khác, Lưu A Hoa vừa về đến thôn đã bắt đầu khoe khoang tứ phía, đi đâu cũng rêu rao rằng con gái mình tài giỏi thế nào.
Bà ta nói Quả Đào một tháng lương mười tám đồng, một năm có thể kiếm về cho nhà hơn hai trăm đồng. Sau này còn phải gả vào thành phố, tìm cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004587/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.