Lưu Hân Nghiên hệt như hồi nhỏ bị bắt nạt, vội trốn sau lưng Bành Chí Hoa, níu lấy vạt áo anh, khóc nấc lên từng hồi.
Bành Chí Hoa thấy vậy, đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Này này, em đừng khóc nữa! Cậu ta nói bậy, cậu ta mới là đồ không có giáo dưỡng! Em tốt thế này, đáng yêu thế này, ai thèm nhà cậu ta thích chứ? Có khối người quý mến em, ngoan, đừng khóc nữa.”
“Anh rất thích em, mọi người đều thích em. Em tốt như vậy cơ mà, vừa nhiệt tình, vừa lương thiện, lại đối xử chân thành với người khác. Em là cô gái tốt nhất trên đời này.”
“Bọn họ mắt mù nên mới nói em không tốt. Anh không thèm chơi với bọn họ nữa, ha...”
Bành Chí Hoa luống cuống cả tay chân, vội quẳng hành lý xuống, vừa dỗ dành vừa giúp cô lau nước mắt.
Lưu Hân Nghiên ngấn lệ ngẩng đầu: “Thật không anh? Nhưng mà... từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người không thích em.”
Bành Chí Hoa nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Lưu Hân Nghiên mà tim thắt lại.
Anh hỏi ngược: “Em nói xem Vân Châu có tốt không? Cậu ấy có ưu tú không?”
“Hu hu... Anh Cố... rất tốt, rất ưu tú ạ.”
“Vậy nhà họ Cố không thích cậu ấy mà lại thích Cố Biển Mây, đó là lỗi của Vân Châu hay lỗi của nhà họ Cố?”
“Là lỗi của nhà họ Cố. Cố Biển Mây không bằng anh Cố.”
“Thế đồng chí Kiều có tốt không?”
“Ọt... Giang Tâm rất tốt ạ.”
“Vậy mà ở thôn Cao Thạch, không ít người đàm tiếu là cô ấy quá lợi hại, ngay cả ông nội cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004578/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.