Kiều Giang Tâm lời này vừa ra, nắm đ.ấ.m của Kiều Hữu Tài cùng Kiều Hữu Phúc đều hướng tới Trần Văn Đức mà đập qua.
“Súc sinh, dám khi dễ đến tận cửa nhà, coi chúng ta c.h.ế.t hết rồi hả?”
“Ai, anh đừng đi.”, Kiều Giang Tâm kéo Cố Vân Châu đang mặt đầy mây đen muốn tiến lên lại.
“Đây là chuyện của thôn Cao Thạch chúng ta, là chuyện của Kiều gia cùng Trần gia. Thân thể anh cũng đừng tham gia vào, hơn nữa anh vẫn là quân nhân, đ.á.n.h nhau không tốt.”
Cố Vân Châu nắm chặt nắm tay, nghe lời không tiến lên nữa, nhưng ánh mắt kia hận không thể chọc c.h.ế.t Trần Văn Đức.
Trên mặt đất, Trần Văn Đức bị anh em Kiều Hữu Phúc đ.ấ.m cho ngao ngao kêu: “Kiều Giang Tâm, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
“Trước kia là ta có lỗi với ngươi, ta thừa nhận. Nhưng hiện tại ta đã thấy rõ bộ mặt thật của Trì Tố Trân, ta là lại đây xin lỗi ngươi.”
“Ngươi liền không thể hảo hảo nghe ta nói vài câu sao? Ngay cả Trần Trí ngươi cũng không cần sao? Ngươi không phải thương nó nhất sao?”
Kiều Giang Tâm nhìn thoáng qua đám người đang chậm rãi vây xem lại đây, lớn tiếng nói: “Trần sinh viên, ngươi có phải hay không mẹ không còn, con trai vợ cũng không có, nên quá thương tâm mà hóa điên rồi?”
“Hay là trong nhà thật sự không có gì ăn, thấy nhà họ Kiều chúng ta điều kiện tốt liền tới ăn vạ?”
“Mắt ta lại không mù, ngày thường thấy các ngươi Trần gia người ta đều đi đường vòng, ta cảm thấy xui xẻo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004556/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.