Sự tình cứ như vậy định rồi xuống, Kiều Giang Tâm cùng Chu Hiểu Lôi hẹn ngày mai buổi sáng mang theo tiền lại đây tìm hắn làm thủ tục, liền hướng thôn Cao Thạch mà đi.
Trần Văn Tú ở cửa vừa phơi quần áo vừa chua lè nói thầm: “Nhà họ Kiều này thật là càng ngày càng phất, mười ngày nửa tháng liền vào thành kéo nhiều hàng như vậy về. Cùng một thôn mà còn kiếm tiền của chúng ta, tâm thật là đen..... Khí hậu trong thành đúng là dưỡng người, con Kiều Đại Nha kia mỗi lần trở về dường như đều không giống nhau....”
Cùng Trần Hữu Lượng ngồi ở cửa lột bắp, Trần Văn Đức ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì? Kiều Đại Nha đã trở lại?”
Thanh âm của hắn mang theo hai phần kích động khó phát hiện.
“Ta hỏi ngươi đó!”, Thấy Trần Văn Tú không lên tiếng, Trần Văn Đức truy vấn.
Trần Văn Tú có điểm sợ Trần Văn Đức, quay đầu cẩn thận nói: “Trở về rồi, anh em nhà Kiều ‘bệnh chốc đầu’ (Kiều Hữu Phúc) lên thành phố nhập hàng, mỗi lần lấy hàng đều không đi qua cổng thôn, đều là đi đường nhỏ vòng thẳng đến phía bắc thôn.”
“Mới vừa rồi ta giặt quần áo nghe người ta nói, nói xe bò chở đầy ắp một xe hàng, Kiều Đại Nha cũng đã trở lại.”
Trần Văn Đức cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, ánh mắt trầm trầm.
Cùi bắp phơi khô này lột ra cũng không thoải mái, đôi tay hắn đã thật lâu không làm việc nặng, lúc này mới lột hai ngày, ngón tay cái đã đau rát.
Đồng dạng, Trần Văn Tú trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004552/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.