Trần Hữu Lượng sững sờ một chút: “Khụ khụ khụ, Văn Đức, sức khỏe của ba con cũng biết đấy, ra đồng đi dạo thì được, chứ ruộng nhà mình… nếu đều dựa vào ba… Haiz, đều tại cái thân già này không ra gì, liên lụy cả nhà bao nhiêu năm nay.”
Giọng ông ta mang ba phần bất đắc dĩ, bảy phần khó xử.
Trần Văn Đức nhìn Trần Hữu Lượng với ánh mắt lãnh đạm. Hắn nhớ rất rõ, trong mơ, Trần Hữu Lượng sống đến 70 tuổi vẫn còn khỏe mạnh lắm. Hồi 60 mấy tuổi, ông ta thậm chí còn đi tour du lịch khắp nơi cùng Xa Kim Mai (mẹ Trần Văn Đức). Bây giờ tuổi mới ngót nghét 50, mà đã không thể ra đồng được rồi.
“Không muốn đi thì đừng ăn cơm. Cứ để lương thực thối ngoài đồng, cả nhà cùng c.h.ế.t đói đi.”, Trần Văn Đức chậm rãi nói xong, liền đi về phía thư phòng.
“Văn Đức, mày....”
Trần Hữu Lượng vừa định nói gì đó, Trần Văn Đức quay đầu lại nhìn ông ta: “Ba, mấy năm nay, mấy năm nay mẹ thương ba như vậy, ba có từng thương mẹ không? Nhìn mẹ mệt đến phát điên, nhìn mẹ mệt đến suy sụp, trong lòng ba cảm thấy thế nào?
Ha hả ~.
Trì Tố Trân có một câu nói không sai, người nhà họ Trần chúng ta đều ích kỷ, m.á.u lạnh, vô tình.
Ba là vậy, chúng con cũng vậy. Bởi vì trong người chúng con chảy cùng dòng m.á.u với ba, di truyền cả rồi.”
Tim Trần Hữu Lượng đột nhiên đập thót một cái, ánh mắt lảng tránh nhìn ra ngoài cửa.
Trước kia ông ta không phải như vậy. Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004548/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.