Gọi món xong, Thái Tiểu Huệ hất cằm về phía Kiều Kiến Quốc: “Ngẩn ra đấy làm gì? Đưa tiền.”
“Ồ ồ…”, Kiều Kiến Quốc vừa móc túi vừa hỏi: “Bao, bao nhiêu?”
Lưu Hân Nghiên mí mắt cũng không thèm nhấc: “Ba món tổng cộng ba đồng bảy, cơm nước trà bao đủ.”
Kiều Kiến Quốc rút từ trong ví ra một tờ năm đồng.
Lưu Hân Nghiên nhận tiền rồi xoay người đi: “Chờ chút, đồ ăn lên ngay đây.”
Thái Tiểu Huệ nhìn bóng lưng Lưu Hân Nghiên, vô cùng tò mò về thái độ của mọi người đối với Kiều Kiến Quốc.
“Kiều Kiến Quốc, khai thật đi, cậu đã làm gì? Sao ai cũng ghét cậu thế?”
“Kiều Kiến Quốc, tôi đang hỏi cậu đấy.”
Kiều Kiến Quốc cạn lời: “Cô đừng ồn, để tôi nghĩ đã.”
Ngừng ít nhất mười mấy giây, Kiều Kiến Quốc mới lên tiếng: “Chắc là tại tôi được Kiều Giang Tâm nuôi lớn, nên bọn họ đều không thích tôi.”
“Phụt~”
Thái Tiểu Huệ phun thẳng một ngụm trà ra ngoài.
“Cậu được Giang Tâm nuôi lớn? Đầu cậu úng nước à? Cậu bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi?”, Thái Tiểu Huệ trợn mắt như gặp ma.
Kiều Kiến Quốc do dự một chút, rồi vẫn gật đầu.
“Tôi chỉ nghĩ ra được nguyên nhân đó thôi. Dù sao thì anh em thằng Lại Tử cũng nói nuôi tôi, vợ chồng Kiều Kiến Hoa cũng nói nuôi tôi, ba mẹ tôi cũng nói nuôi tôi. Bọn họ ai cũng bảo là đã nuôi tôi, rồi ai cũng ghét tôi. Chắc Kiều Giang Tâm cũng vì lý do đó.”
“Tôi hơn nó 4 tuổi, mà nó từ nhỏ đã phải đi làm, chưa đến chín tuổi đã nghỉ học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004546/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.